Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 508: Đôi mắt to đáng yêu (2)

"Xoẹt..."

Nếu để ý kỹ, sẽ có thể phát hiện trong bóng tối bên ngoài phòng, có một cái bóng rõ ràng và đen hơn những cái khác.

Nó bơi ở trong bóng tối, trong nháy mắt kéo dài, thẳng tắp nhào về phía bà chủ.

"Ha ha..."

Nhưng cũng vào lúc nào, ngoài phòng có một tiếng cười quái dị vang lên.

Tiếng cười đó truyền đến từ trên người của bà chủ, nhưng bà chủ lúc này đã run rẩy những khúc thịt mỡ, không có mở miệng.

Trong thân thể có hơi mập mạp kia của cô ta chợt lật sang bên cạnh, thế mà lại linh hoạt đến dọa người, cô ta dễ dàng tránh được sự tấn công của cái bóng, vững vàng ngã xuống mặt đất, có một âm thanh vang lên: "Quả nhiên mày là "người có năng lực", lại còn là một "người có năng lực" rất mạnh nữa."

Lục Tân nhíu mày, nhìn về phía cô ta, phát hiện cô ta không hề nói một lời nào, nhưng giọng nói được truyền đến từ phía sau của cô ta.

"Thật sự rất kỳ quái..."

Lục Tân chậm chạp nói, anh vẫn vững vàng ngồi ở cửa.

Dù sao thì anh cũng phải trông coi cánh cửa này, không thể để cho quái vật bên trong trốn thoát.

Nói được thì phải làm được.

Nhưng mà cái bóng dưới chân anh chợt trở nên tán loạn, dán chặt xuống mặt đất, dường như đang phát ra tiếng vang xèo xèo.

"Ồ?"

"Cũng không trò chuyện một chút sao?"

Sau lưng bà chủ béo không ngừng có giọng nói vang lên, mà nữa thân thể mập mạp lại linh hoạt của cô ta cũng không ngừng xê dịch nhảy vọt, ấy vậy mà tốc độ lại nhanh đến lạ thường, nhất là, Lục Tân cảm thấy có một cảm giác quỷ dị, đó chính là dường như cô ta luôn có thể tránh đi nhanh hơn một bước so với cái bóng của anh, trong quá trình mỗi lần cái bóng tấn công, cô ta đều sớm tránh được, lại cực kì linh hoạt.

Đây là lần đầu tiên cái bóng của anh vì không bắt được đối thủ mà không cách nào thanh lý cô ta được.

Nếu nói như vậy...

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, sau đó đứng lên.

Trong nháy mắt anh đứng lên, thân thể gần như cũng che khuất cái bóng ở phía sau, trong nháy mắt cái bóng của anh cũng biến lớn hơn, trong khoảnh khắc, nó hệt như thuỷ triều trực tiếp nhấn chìm bà chủ, bà chủ kia hét lên một tiếng, gần như sắp muốn thối lui ra ngoài mấy chục mét, thân thể mập mạp chợt dẫm mạnh lên đầu của một chiếc xe, trực tiếp bay đến giữa không trung, sau đó xinh đẹp xoay người một cái, vững vàng tiếp đất...

Răng rắc...

Chỗ mắt cá chân của cô ta truyền đến một tiếng giòn vang.

... Mặc dù động tác rất linh hoạt, nhưng tố chất cơ thể vẫn có phần theo không kịp, dưới áp lực của thể trọng khổng lồ, cô ta đã trặc chân.

"Ha ha..."

Trên mặt Lục Tân lộ ra một nụ cười, cái bóng trực tiếp nhào ra ngoài phía trước.

Trên mặt bà chủ hiện ra một biểu cảm bối rối mà thống khổ, dưới sự khống chế của sức mạnh nào đó, dường như cô ta có thể không nhận ra đau đớn, tiếp túc né tránh, nhưng mà vết thương ở chân của cô ta đã ảnh hưởng đến động tác của cô ta, đây hoàn toàn không thể nào tránh thoát được sự tấn công của cái bóng nữa.

Mắt thấy cái bóng màu đen sắp leo lên người và bao phủ lấy cô ta.

Nhưng vào lúc này, Lục Tân chợt quay người, đưa tay cầm lấy cái bóng đèn không ngừng lắc lư kia.

Bóng đèn bị cầm lấy, cái bóng cũng dừng lay động.

Cái bóng đã vọt tới trước mặt bà chủ, trong nháy mắt dừng lại, cũng nhanh chóng tràn về phía sau.

Trong cổ họng bà chủ như có thứ gì nghẹn lại, hà hà rung động, sau đó hai mắt trắng dã, té nhào xuống đất.

Phần mông vểnh lên cao.

Mà sau lưng cô ta đã xuất hiện một bóng người gầy gò, lẳng lặng nhìn Lục Tân.

Lúc này, anh mới có thể hiểu rõ sự quỷ dị trên người bà chủ đến từ đâu.

Trông cô ta chỉ có một thân một mình, nhưng ở đằng sau thân thể mập mạp của cô ta vẫn luôn có một người bám theo.

Nhất cử nhất động của người này hoàn toàn thống nhất với bà chủ, mượn nhờ cô ta để mình ẩn náu.

Vừa rồi, cho dù Lục Tân có dùng cái bóng để giết bà chủ, thật ra cũng chẳng thể nào khiến hắn bị thương được, cho nên anh mới thu hồi cái bóng.

Dường như người này cũng biết Lục Tân đã phát hiện ra mình, cộng thêm phần chân của bà chủ bị thương, không thể nào khống chế cô ta được nữa.

Hai người cách nhau khoảng hơn hai mươi mét, lẳng lặng nhìn nhau.

"Mày là một người lương thiện, không thích làm tổn thương đến người vô tội, tao thích người như mày đây."

Bóng người cao gầy kia nhỏ giọng thì thầm: "Vậy sao chúng ta không dừng lại trước để trò chuyện thật đàng hoàng một chút chứ?"

Lục Tân lẳng lặng nhìn người trong bóng tối kia, ánh đèn trong căn phòng anh đứng tràn ra ngoài, nhưng mượn ánh trăng nhàn nhạt trên đỉnh đầu, vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra dáng hình của hắn, chỉ thấy hắn là một người đàn ông mặc âu phục, dáng người cao ốm, thẳng tắp, trong bóng tối, có thể cảm nhận được ánh mắt sáng tỏ của hắn... Đó đúng là ánh mắt vô cùng sáng, không có gì sáng hơn.

Bởi vì trên đầu của hắn không có ngũ quan, chỉ có một con mắt xếp dọc.

Con mắt kia dài đến hai mươi xăng ti mét, rộng khoảng mười mấy xăng ti mét, con ngươi đen nhánh, trong tròng mắt hiện đầy tơ máu.

Phần còn lại của đầu thì hoàn toàn được tạo thành từ mí mắt trái phải, cả cái đầu được cấu thành từ những miếng thịt màu đỏ tươi đầy nếp nhăn.

Không có tóc.

Một sự tồn tại kì lạ thế này ở trong màn đêm đen nhánh, có phần cổ quái không thể nào nói rõ được.

"Trò chuyện gì chứ?"

Lục Tân nhìn người này một hồi lâu, bỗng nhiên cơ thể mới khẽ run nhẹ một cái khó thấy.

Biểu cảm của anh hơi cổ quái: "Dáng vẻ của mày, đúng là có phần đáng yêu đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận