Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 362: Bắt lấy bọn họ (2)

Tuy trong lòng đã xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, nhưng tiểu đội đặc công vẫn lập tức cầm súng tiến lên.

Nghênh đón những tiểu đội đặc công này, trên mặt lão hạm trưởng không có lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, có điều ánh mắt có chút thưởng thức.

Dường như ông ta không ngờ Tô tiên sinh cùng giáo sư Bạch, tới lúc này rồi mà còn có thể bình tĩnh, thong dong như thế.

“Sột soạt…”

Tiểu đội đặc công đã sắp đi tới trước mặt, nhưng mấy người giương cung bạt kiếm lại không có ai động đậy.

Có điều khi họng súng sắp chĩa vào mặt, mấy thành viên của nhóm chuyên gia Hải Thần Quốc đi theo lão hạm trưởng tới đây cũng lộ ra biểu tình vừa khẩn trương mà kích động, bọn họ hiển nhiên không có sự bình tĩnh như lão hạm trưởng cùng người thanh niên áo choàng đỏ kia, dường như cũng không ngờ sẽ gặp phải cục diện nguy hiểm như thế này, có người bỗng nhiên lăn xuống phía dưới, chợt nhanh chóng thò tay vào bụng, chuẩn bị rút súng.

Biến hóa xảy ra đột ngột, lập tức khiến cho phòng họp này xuất hiện một chút hỗn loạn.

Đặc biệt là chiến sĩ vũ trang đang chĩa súng vào nhóm chuyên gia của Hải Thần Quốc, lập tức muốn bóp cò súng.

“Không cần nổ súng.”

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên.

Nói chuyện chính là chó giữ nhà, khi hắn nói chuyện, xung quanh đã bị một hơi thở của sự sợ hãi mãnh liệt vây quanh.

Thành viên trong nhóm chuyên gia móc súng ra kia, trực tiếp muốn chĩa về phía Tô tiên sinh.

Nhưng súng của hắn vừa mới rút ở trên tay, đã cảm nhận được một loại khủng hoảng không thể chịu đựng được, cái loại cảm giác này giống như bị một bàn tay to vô hình đánh trúng vào trái tim, adrenalin giống như suối phun, ùa vào vô tận trong óc của mình.

Đầu của hắn bị cảm xúc sợ hãi chiếm lĩnh, thậm chí đã quên động tác của chính mình.

Súng đã cầm trong tay, nhưng lại không có cách nào nâng lên, ngược lại cả người còn mềm nhũn xuống.

Bịch, bịch…

Không riêng gì hắn, bốn thành viên khác trong nhóm chuyên gia Hải Thần Quốc cũng đều không tự chủ mà quỳ xuống, rũ đầu.

Có thể nhìn thấy trên mặt bọn họ có chất lỏng nhỏ giọt.

Đó là sau khi bị loại cảm xúc sợ hãi này bao phủ, chảy ra nước mắt nước mũi.

Trong đó có hai người, đũng quần đều đã ướt, đó là khi quá mức hoảng sợ, chảy ra một thứ khác.

Rõ ràng đều là chuyên gia thân kinh bách chiến, hành động quyết đoán, ngay cả y tá phụ trách truyền nước cho lão hạm trưởng kia, cũng có thể nhìn thấy chiếc đùi mảnh khảnh có đường nét rắn chắc lưu loát của cô. Đây đại biểu cho cô có huấn luyện bài bản, thân thủ tuyệt đối sẽ không tệ.

Nhưng vào thời điểm này, đối mặt với năng lực của chó giữ nhà, bọn họ lại yếu ớt giống như trẻ con, không hề có đường phản kháng.

Không quỳ xuống chỉ có người đàn ông tái nhợt trong chiếc áo choàng đỏ, cùng với lão hạm trưởng.

Người đàn ông tái nhợt mặc áo choàng đỏ giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn cứ cúi đầu, ngồi ở trên ghế.

Mà lão hạm trưởng đã lộ ra gân xanh đầy trên trán, ông ta cắn răng, gắt gao bắt lấy tay vịn của ghế dựa.

Móng tay đen nhánh đều đã đâm vào trong khe nứt của gỗ, đứt gãy, bổ ra, chảy ra máu tươi.

Thân thể già nua nhiều bệnh, thoạt nhìn không chịu nổi một kích, nhưng chỉ có phần eo là đặc biệt cứng.

Lúc này ông ta gắng gượng bám vào trên ghế dựa của mình, để mình đừng trượt trên mặt đất, quỳ xuống.

Chẳng qua tương đối rõ ràng chính là, trên mặt ông ta cũng có biểu tình hoảng sợ không cách nào hình dung.

Hốc mắt vẩn đục khô quắt đều đã chảy nước mắt.

“Tôi sẽ không quỳ xuống…”

Trong cổ họng của ông ta bật ra lời nói quay cuồng như vậy:

“Tôi chết cũng sẽ không quỳ xuống, đây là điều duy nhất ông đây có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình ở trước mặt người có năng lực!”

“Không cần làm khó lão tiên sinh này.”

Tô tiên sinh nhìn thoáng qua chó giữ nhà, ý bảo hắn ta không cần cưỡng bách lão hạm trưởng nữa.

Trong phòng họp cũng không có người nào lên tiếng, nhìn thái độ cứng rắn của lão hạm trưởng chống đối với cái loại cảm xúc sợ hãi này, nếu không phải bởi vì bây giờ ông ta vừa mới nói ra dã tâm của mình, thay đổi thái độ của mọi người đối với ông, đây sẽ là một chuyện rất khiến người ta bội phục.

Chó giữ cửa không biến sắc, cũng không có động tác gì, nhưng lão hạm trưởng kia lại chợt lấy lại sức, há to mồm thở dốc.

Thở dốc lợi hại như thế, khiến người ta hoài nghi ông ta có thể thay đổi trong một hơi hay không.

Cũng vào thời điểm này, khi giáo sư Bạch đồng thời nhẹ nhàng gật đầu, hai người phía sau ông cũng nhanh chóng đi lên phía trước.

Hướng ánh mắt bọn họ nhìn về chính là người thanh niên mặc áo choàng đỏ kia.

Dưới sự ảnh hưởng của năng lực chó giữ nhà vừa rồi, hắn giống như hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, thân thể vẫn không nhúc nhích.

Chỉ một biểu hiện này đã đủ chứng minh hắn khác với người khác.

Hắn yên lặng ngồi ở đó, giống như là một quả bom sẽ nổ mạnh bất cứ lúc nào, không ai biết giây tiếp theo sẽ như thế nào.

Nhưng nếu đã hạ lệnh, bắt đầu đuổi bắt những người này, cũng không thể không động thủ với hắn.

Hai người đi về phía hắn, sắc mặt căng thẳng, dường như cũng khẩn trương khó tả.

Nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng tiến lên, động tác sắc bén.

Một ánh mắt gắt gao nhìn thẳng người thanh niên mặc áo choàng đỏ kia, mà động tác của một người khác lại cấp tốc dị thường, vài bước đi tới trước mặt hắn, duỗi chân ra, đá gãy chân ghế dựa của người thanh niên này đang ngồi, thân thể hắn lập tức nghiên đổ.

Nhưng hắn ta lại nhanh chóng vươn tay bắt lấy, ánh sáng màu bạc trong tay chợt lóe, một bộ ức chế năng lực mang vào trên cổ hắn.

Ngay sau đó, có một chiến sĩ vũ trang tiến lên, đeo một cái mũ giáp phòng hộ lên đầu hắn.

Nhìn thấy một màn này, toàn bộ phòng họp, tất cả mọi người đều hơi có chút ngẩn ra.

Trong lòng bàn tay của bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận