Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 87: Cảm xúc sợ hãi

Cửa bị đẩy ra, bên trong đen ngòm, không có một chút ánh sáng.

Chỉ có ở chỗ màn cửa được kéo ra có ánh đèn lờ mờ từ bên ngoài rọi vào, trông có vẻ yên tĩnh mà quỷ dị.

Có một loại cảm giác âm thầm sợ hãi tràn ngập cả cái nhà này, dường như trong mỗi một tấc đều có hơi lạnh có thể khiến cho người ta sởn cả gai óc, loại hơi lạnh kia không phải trên nhiệt độ, mà dường như mặc dù đang ở giữa ba tháng hè, mồ hôi nóng toàn thân, lại vẫn có thể khiến cho lông xương toàn thân người ta bỗng nhiên khép kín, ôm đầu phục trên đất, chịu đựng tra tấn cực hạn, tâm trạng sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng động.

Lục Tân chậm rãi đi đến căn nhà đó, chỉ thấy đây là một căn nhà hai phòng và một phòng khách, trần nhà có vẻ hơi thấp, có ti vi với ghế sofa, bàn ăn, đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, diện tích không nhỏ, bởi vậy căn nhà có vẻ hơi trống trải quạnh quẽ.

"Căn chung cư này không có ngắt điện, có thể bật đèn!"

Trong kênh, giọng nói của Hàn Băng nhẹ nhàng vang lên, nhắc nhở Lục Tân.

Lục Tân nhẹ gật đầu, vốn anh muốn đi qua tìm công tắc đèn, nhưng lại thu tay về.

"Tôi xem trước một chút."

Anh thấp giọng trả lời Hàn Băng, rồi chậm rãi đi vòng căn nhà đó, em gái đi theo bên cạnh anh.

Trong phòng khách trống rỗng chẳng có một cái gì cả.

Lục Tân mở căn phòng ngủ đầu tiên ra, đồ vật linh tinh hỗn tạp chất đống, tương tự cũng chẳng có thứ gì kì quái.

Thế là, Lục Tân chậm rãi nắm chặt khoá căn phòng ngủ thứ hai, chậm rãi vặn.

Một tiếng "cùm cụp" lay động, cửa phòng được đẩy vào bên trong.

Lục Tân lập tức liền ngửi được một mùi hôi thối mãnh liệt thoáng cái đã phát ra. Anh nâng tay áo lên che miệng và mũi lại, cũng vào lúc này, em gái ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo anh một cái, kỳ thật không cần em gái nhắc nhở, Lục Tân cũng đã nhờ ánh mắt vừa mới thích ứng với ánh sáng trong căn phòng, trông thấy một người ngã nhào dưới đất, mùi hôi thối mãnh liệt chính là phát ra từ trên cơ thể của người đó.

Đây là một cái xác chết.

Mà thứ khiến cho Lục Tân có một chút cảnh giác lại không phải cái xác chết này, mà là bệ cửa sổ.

Lúc này, ở bên cạnh bệ cửa sổ có một cái bóng đen, nó ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Mà trong một giây nhìn thấy anh ta, Lục Tân đã xác định chắc chắn rằng loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt kia là đến từ nó.

Em gái nhìn chằm chằm vào cái bóng đen kia, cả người hơi ngồi xuống, con mắt tỏa sáng.

Lục Tân nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu rằng em gái đừng bắt nạt nó, chỉ nói khẽ: "Có móc nối được không?"

Cái bóng đen kia vẫn chỉ lẳng lặng ôm đầu gối, ngồi bên cửa sổ, không có một chút phản ứng nào.

Đã xác định, chỉ là một nguồn ô nhiễm bình thường!

Lục Tân khe khẽ thở dài, nói một tiếng với Hàn Băng ở trong kênh, sau đó trở lại, mò tới công tắc phía sau cửa.

"Tách."

Trong thoáng chốc ánh đèn chiếu sáng căn phòng này, bóng đen bên bệ cửa sổ kia trong nháy mắt đã biến mất, ngay cả cảm giác sợ hãi trong phòng này cũng tiêu tán đi không ít giống như thế, lúc này Lục Tân đã có thể nhìn thấy rõ ràng bài trí của căn phòng này.

Một cái giường có hơi lớn, chăn mền bên trên được mở ra lộn xộn, còn có một nửa bị kéo rơi xuống mặt đất.

Thuận theo chăn mền, có thể nhìn thấy cái xác ngã sóng soài trên mặt đất kia.

Chắc hẳn anh ta cũng đã chết được bốn năm ngày rồi, trên thi thể cũng đã xuất hiện nhiều chỗ hư thối.

Anh ta duy trì một tư thế từ trên giường bò xuống, bàn tay dùng sức vươn về phía trước, hơn nữa cái nơi cách bàn tay anh ta hai ba mét là một cái lọ thuốc nho nhỏ đang nằm, bên trong còn có mấy viên thuốc bao con nhộng màu vàng từ trong bình đổ ra.

Xem ra, trước khi anh ta chết đã đưa tay với tới cái bình thuốc này nhưng đã thất bại.

"Đã tra được tài liệu liên quan, người thuê phòng 1004 toà nhà C khu chung cư hầm mỏ chính là một người đàn ông tên Vương Sở, năm nay hai mươi ba tuổi, đi làm tại một nhà máy nào đó ở phía Bắc thành phố, sống một mình, không có đăng ký thân nhân, cũng không tiền án tiền sự khác."

Trong kênh, giọng Hàn Băng nhẹ nhàng vang lên: "Có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết của anh ta không?"

Lục Tân ngồi xổm xuống, cầm cái lọ thuốc nhỏ kia lên, chỉ thấy bên trên in chữ "Nitroglycerin".

Hẳn là Hàn Băng có thể nhìn thấy cái chữ trên lọ thuốc này thông qua camera trên người Lục Tân, cô ta lập tức phân tích: "Nitroglycerin là loại thuốc phòng và điều trị bệnh tim mạch vành, đau thắt ngực và các triệu chứng khác, nếu như thi thể không có các vết thương bên ngoài nào khác, vậy thì liền có thể xác định, người chết có thể là vì phát bệnh tim đột ngột, hơn nữa trước khi chết không thể kịp thời cầm được lọ thuốc làm giảm bớt triệu chứng nên mới tử vong."

"Có điều, nguyên nhân cụ thể của cái chết còn phải đợi sau khi kiểm tra thi thể mới có thể xác định."

"…"

"Bây giờ xử lý thế nào?"

Lục Tân nhẹ gật đầu, hỏi Hàn Băng trong kênh.

"Đề nghị dùng túi đặc thù để thu lại thi thể của anh ta, cắt đứt liên hệ của nguồn ô nhiễm với bên ngoài, sau đó để cho nhóm nhỏ chi viện ra trận."

Lục Tân đồng ý, anh lấy ra một cái túi gấp thành hình vuông vức từ phía sau túi của mình, nhìn chỉ là một khối nhỏ lớn bằng bàn tay, nhưng diện tích sau khi mở ra lại rất lớn, cái này làm từ một loại chất liệu nhựa plastic trên thị trường rất ít gặp, Lục Tân đã từng nhìn thấy thứ cùng loại trong công việc trước đó và biết rằng nó được dệt ra từ một loại sợi thuỷ tinh.

Anh theo lời cô ta bỏ cái xác này vào trong túi, sau khi bịt kín lại mới bất chợt dừng lại, cũng bỏ cả lọ thuốc vào trong túi.

Vào lúc này, cảm giác sợ hãi ở xung quanh đã tiêu tán vô cùng nhanh, gần như sắp không còn cảm nhận được nữa.

Còn Hàn Băng cũng đã thay anh thông báo đến nhóm nhỏ chi viện trong kênh.





"Vì vậy, nguyên nhân mà anh ta hình thành nên nguồn ô nhiễm này là gì?"

Lục Tân đi tới bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ để mùi hôi thối trong phòng tản ra bên ngoài, đồng thời cũng hỏi thăm một tiếng.

"Báo cáo cụ thể, hẳn là sau khi nghiên cứu mới có được..."

Hàn Băng nói một câu, sau đó có hơi dừng lại, đáp rằng: "Có điều, thật ra chuyện này không khó để phân tích ra được."

"Người thanh thiếu niên này tên là Vương Sở, ở trong căn nhà này một mình, không có thân nhân cũng không có bạn bà, anh ta có bệnh tim, cho nên trong nhà mới trữ sẵn Nitroglycerin, nhưng vào một buổi tối, bỗng dưng bệnh tim của anh ta tái phát, nhưng không lại không lấy được thuốc cứu mạng kịp thời, thế nên một mình chết trong căn phòng này, hẳn là trước khi chết đã có cảm xúc kịch liệt, khiến cho tinh thần anh ta xuất hiện dị biến."

"Chỉ có điều, bởi vì anh ta không có ý nghĩ hại người nào, cho nên chỉ tạo thành một nguồn ô nhiễm thấp hơn cấp D chớ không phải biến thành quái vật tinh thần, lại bởi vì anh ta đã chết đi, cho nên năng lực khuếch tán của nguồn ô nhiễm này cũng chậm chạp mà vô ý thức."

"Nguồn ô nhiễm như thế này, mang cho người ta cảm xúc xung kích, hoặc là nói ảnh hưởng nghiêm trọng nhất!"

"Nhưng bởi vì nó không chủ động đồng hóa, công kích người khác, cho nên tính nguy hiểm và đẳng cấp lây truyền của nó đều tương đối thấp, trên lý thuyết mà nói, đây xem như nguồn ô nhiễm cấp E, cũng là nguồn ô nhiễm tương đối thuần tuý, mặc dù phạm vi nó ảnh hưởng rất lớn, nhưng tiếp xúc thời gian ngắn cũng sẽ không thật sự bị ô nhiễm, đương nhiên, thường thường trong lúc nó ảnh hưởng chắc chắn cũng sẽ xuất hiện một vài biến hoá đáng sợ".

"Vậy..."

Lục Tân lẳng lặng nghe, đáp: "Vì sao anh ta chỉ lưu lại một nguồn ô nhiễm chỉ sợ hãi như thế nhỉ?"

"Đây cũng vì anh ta rất sợ hãi."

Hàn Băng trầm mặc một chút, mới nhẹ giọng giải thích: "Không chỉ sợ hãi đối với cái chết, còn có kiểu sợ hãi sống một mình nơi này, mình chết đi rồi cũng chẳng có ai có thể phát hiện ra mình, quan tâm sợ hãi của mình, chính là kiểu sợ hãi này, khiến cho anh ta biến thành nguồn ô nhiễm như thế này."

Một lát sau, Lục Tân mới nhẹ nhàng nhẹ gật đầu: "Chắc là thế này rồi."

Anh theo bản năng nhìn về phía em gái ở cách đó không xa, thấy cô đang thừa dịp nhóm nhỏ chi viện còn chưa lên đến, vui vẻ hủy đi món đồ chơi và tượng nhỏ gian được người trẻ tuổi bày trên kệ trong phòng khách của căn nhà này, con mắt tỏa sáng, gương mặt đầy vẻ vui mừng, bỗng nhiên anh cảm thấy an tâm rất nhiều..."

Cũng may, mình có người nhà ở cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận