Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1537: Lực lượng của hạt đen (1)

"Hửm?"

Nghe thấy lời đáp lại của Lục Tân, hai người trên đỉnh đầu con giun ở phía đối diện hiển nhiên đều ngẩn ra.

Lời đáp lại này, dường như khác nhiều với những gì bọn họ nghĩ.

"Không hay..."

Cùng lúc đó, phía sau Lục Tân, hoặc là nói sau góc của tòa nhà cũ, Tiến sĩ An nhìn lên và nhìn thấy hai người đó.

"Xẹt" một tiếng sắc mặt đại biến, đồng tử không khỏi co rút lại thật chặt.

Vẻ mặt của cô ta giống như nhìn thấy ma, thậm chí trong tiềm thức lập tức thu người về phía sau tòa nhà cũ.

Nhưng lại không nhịn được, thò đầu ra phía trước để nhìn về phía trước.

"Hai người này là ai vậy..."

Hai vị Tiến sĩ Trương và Vương, cùng thầy Lý bên cạnh, rõ ràng có chút khó hiểu, tò mò hỏi.

"Tiền... tiền bối của chúng ta..."

Tiến sĩ An hít một hơi thật sâu, dừng lại chừng hai ba giây, mới trầm giọng nói ra:

"Tôi cũng chỉ mới xem ảnh, nhưng có thể nhận ra, bọn họ hẳn là hai người sáng lập viện nghiên cứu Mặt trăng máu ban đầu."

"Một người là nhà tài trợ lớn nhất của viện nghiên cứu Mặt trăng máu hồi đó, thủ lĩnh của một tổ chức bí ẩn tiền văn minh nào đó..."

"Thực sự rất thần kỳ, nhìn dáng vẻ ông ta dường như không già đi chút nào."

"Người còn lại là nghiên cứu trưởng của viện nghiên cứu Mặt trăng máu hồi đó, đồng thời là người chủ trì dự án nghiên cứu sinh mệnh đa chiều năm đó..."

"Trời ạ, hai người bọn họ làm sao có thể trực tiếp tới, chuyện này chuyện này, chuyện này không nên nhỉ..."

"Chẳng lẽ không phải mấy con quái vật nhỏ tới đánh trước mới phải sao?"

"Gay to..."

Ngay lập tức, hai tiến sĩ và một kỹ sư đồng thời lấy làm kinh hãi, vội vàng thò đầu ra nhìn, rồi lại nhanh chóng rụt về.

"Thực sự là bọn họ?"

"Đó hẳn là người từ thời tiền văn minh..."

"Tôi... tôi hơi có chút thôi thúc muốn tìm họ xin chữ ký, điều này có đúng không?"

"Im ngay đi..."

Tiến sĩ An tức giận khiển trách, lập tức lo lắng hỏi thầy Lý: "Đã có tin tức truyền tới từ Bộ đội phụ linh chưa?"

"Vẫn... vẫn chưa."

Thầy Lý lo lắng nuốt nước bọt: "Nhưng cũng có thể là họ đã nhận được tin xin nhắn chi viện, chỉ là không thể trả lời."

"Hy vọng là vậy..."

Tiến sĩ An hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên vẻ tuyệt vọng: "Ở trước mặt bọn họ, sợ rằng đến cuối cùng cũng chỉ có thể run rẩy."

"Tiền đối với chúng tôi chẳng có ý nghĩa gì."

Tại lúc này, lão già mặc áo choàng đen của giáo hội thần bí cuối cùng cũng thấp giọng trả lời.

Đôi mắt bên dưới áo choàng lạnh lùng nhìn về phía Lục Tân, con ngươi hơi xanh biếc, sâu như nước hồ sâu.

Giọng nói lạnh lùng nói với Lục Tân: "Phối hợp với chúng tôi, lấy ra ý thức duy nhất, cậu có thể rời đi."

"Quay trở lại cuộc sống ban đầu của cậu, thậm chí còn nhận được phần thưởng từ chúng tôi..."

"Không cần."

Ông ta còn chưa kịp nói xong, Lục Tân đã nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi không có hứng thú với những thứ khác..."

Khi nói ra những lời này, anh hơi nghiến răng, hạt đen trong mắt run lên bần bật.

Lúc nãy khi nói chuyện với đối phương, hạt đen trong mắt anh vẫn chưa hề biến mất.

Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn buông bỏ sự kiềm nén của bản thân ở cấp độ tinh thần.

Đây cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác loại lực lượng đó không ngừng phá vỡ giới hạn, con người nghiện theo đuổi tự do.

Lục Tân lúc này là như vậy, anh thậm chí không cam chịu nhanh như vậy đã rời khỏi trạng thái tự do tự tại, không chịu sự gò bó này.

Lúc nói chuyện, anh vẫn luôn ngó chừng con giun trên đỉnh đầu bọn họ.

Anh đang tìm ra bản chất của những con giun đó, cũng như sức mạnh để giết chúng.

Anh mơ hồ đoán được lai lịch của con giun này, nhưng lại lười nghĩ tới.

Suy cho cùng, mục đích tại thời điểm này là rời đi. Nếu đã muốn rời đi thì còn phí lời làm gì?

Một ý nghĩ đã sinh ra tiếng vang trong lòng Lục Tân.

Dường như cùng lúc đó có một ý thức khác vang lên tự đáy lòng Lục Tân, hơn nữa còn dâng trào dữ dội.

Khóe miệng anh chợt mím chặt, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái: "Thật đáng tiếc..."

"Tiếp tục nói chuyện theo chủ đề vừa rồi, chúng ta còn có hy vọng nói chuyện ổn thỏa..."

"Vèo vèo..."

Ngay lúc ý nghĩ này dâng lên, Lục Tân lập tức nghiêng người về phía trước, lòng bàn tay màu đen đột nhiên ấn về phía trước.

Cũng trong lúc đó, những hạt đen trong mắt dường như thâm thúy tới cực điểm, đã kết nối với một thông đạo bí ẩn khác.

Xẹt xẹt xẹt!

Mọi dấu vết lực lượng tinh thần của anh đều lập tức cuộn lại giống như thực chất.

Kẹp theo lực lượng dị thường đáng sợ, bay vút lên phía trên.

Trường lực xoắn vừa bị con giun xé nát, chớp mắt hóa thành xung kích tinh thần.

Ngay cả bên trong xung kích tinh thần này cũng có những hạt đen mờ xen lẫn vào.

Mà ở chỗ sâu trong con ngươi của anh, thông đạo đó đã nhanh chóng kéo dài, dẫn đến một cung điện màu đen thần bí.

Điều này làm cho sức mạnh của xung kích tinh thần của anh càng trở nên cực kỳ nặng nề...

"Vèo vèo vèo..."

Lực lượng xưa nay chưa từng có này lao về phía trước như một dòng nước lũ cực lớn.

Ngay cả trong không khí cũng xuất hiện những vệt nhỏ giống như thủy tinh, đó là dấu hiệu cho thấy tầng không gian đang sụp đổ.

"Anh ta..."

Tiến sĩ An lập tức che mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Một mặt, cô ta căn bản không dám nhìn thẳng vào Lục Tân lúc này, mặt khác, cô ta lập tức sợ hãi trước hành động của Lục Tân.

Sao anh ta dám trực tiếp ra tay với hai người này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận