Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 67: Đếm ngược ba mươi giây

"Trực tiếp tiến hành loại bỏ..."

Lục Tân nghe giọng nói từ trong băng tần, trong lòng hơi chùng xuống, nói: "Loại bỏ thế nào?"

Có gần một trăm người trong nhà máy...

"Yên tâm, mục tiêu của chúng ta không phải là những công nhân đó!"

Bích Hổ như nhìn ra được suy nghĩ của Lục Tân, thấp giọng cười nói: "Công việc của chúng ta là loại bỏ nguồn lây nhiễm, chứ không phải giết chết những người bị nhiễm. Dù ưu tiên hàng đầu của chúng ta luôn là ngăn chặn sự lây lan của lây nhiễm, nhưng có thể không để nhuốm máu thì vẫn nên hạn chế."

"Bên cạnh đó, xét theo hiện trạng và báo cáo của tổ điều tra trước đây, khả năng bản thân nguồn lây nhiễm ảnh hưởng đến những người xung quanh nhiều hơn là đồng hóa, vì vậy những công nhân đó chỉ bị lây nhiễm ở mức độ nhẹ, vẫn có thể cứu được."

Lục Tân thở phào nhẹ nhõm và nói: "Vậy tức là, trực tiếp giết chết giám đốc nhà máy là được rồi?"

Bích Hổ lắc đầu, nói: "Bây giờ không thể giết anh ta, nếu giết anh ta thì trước khi chết rất có thể anh ta sẽ phát ra bệnh dịch tinh thần, những người nhiễm ở cấp trung đều đổ xô đi nơi khác không kiểm soát được, gây ra những nguy hiểm tiềm ẩn to lớn cho khu vực xung quanh... Tuy nhiên, có lẽ họ cũng không thể trốn thoát được, cậu nhìn xung quanh đi, hẳn là hiểu điều tôi ám chỉ đến là gì... "

Trên thực tế, Lục Tân thậm chí không cần phải nhìn xung quanh.

Tất cả các hướng đều có hố đen, chỉ có những ngọn đèn đường khan hiếm lần lượt chiếu sáng những vùng nhợt nhạt.

Trong bóng tối, Lục Tân biết đó là từng tốp quân đội đang canh giữ nghiêm ngặt, nếu công nhân ở những nhà máy này chạy trốn ra ngoài, hoặc xông ra bốn phía, thì họ nhất định sẽ bị bắn chết ngay lập tức, thành phố vệ tinh sẽ không cho phép những người này thoát khỏi nơi phong tỏa.

Cũng giống như trong quán cà phê lúc ban đầu.

Nghĩ như vậy, anh nhíu mày: "Vừa phải lập tức phải thu dọn sạch sẽ, lại không được giết, vậy thì..."

Bích Hổ cười và nói: "Linda, cho kiến nghị đi."

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Lục Tân có thể đoán được Linda ở đầu dây bên kia lúc này đang cau mày, nhưng chuyện liên quan đến công việc cô ta vẫn trả lời rất nghiêm túc: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta là cắt đứt nguồn lây nhiễm và làm gián đoạn ảnh hưởng của nó đối với người lao động, và sau đó lập tức phong tỏa nó, như vậy tổ hỗ trợ mới có cơ hội vào nhà máy và đưa những người làm gián đoạn tác nhân lây nhiễm đi cứu chữa."

"Vì vậy, đề xuất của tôi là sử dụng súng gây mê mạnh đặc biệt để giải quyết từ xa và cưỡng chế gây mê nguồn lây nhiễm trong thời gian ngắn!"

Hơi dừng lại một chút, cô ta dường như cân nhắc đến việc binh sĩ cũng đang lắng nghe, mà họ được coi như là người được dẫn dắt, cô ta cần thiết phải để họ hiểu nguyên do cho từng đề nghị mà mình đưa ra, vì vậy liền giải thích thêm: "Bởi vì hiện tại Trịnh Nguyên Hùng vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát, cho nên anh ta vẫn còn một số đặc điểm của con người, điều này làm cho kế hoạch súng gây mê khả thi, nhưng nếu hoàn toàn mất kiểm soát thì sẽ không có tác dụng!"

Lục Tân nghiêm túc lắng nghe rồi gật đầu, nhưng không cân nhắc xem Thiết Thúy Linda có nhìn thấy không.

Bích Hổ nghe xong đột nhiên ngắt lời: "Tên này có thể ảnh hưởng đến một trăm người chỉ trong chốc lát, chứng tỏ lượng cấp tinh thần hẳn là không thấp, có thể sẽ hình thành ý niệm và tác động mạnh mẽ trước khi viên đạn bắn trúng anh ta, thậm chí có thể trực tiếp ngăn cản viên đạn của tôi."

Trong băng tần, Thiết Thúy nói: "Vậy nên nếu anh đồng ý với kế hoạch này, tôi cũng sẽ phát lệnh cho đội hỗ trợ, để họ gây ra một vụ nổ ở phía đông của nhà máy sau ba mươi giây, dưới tiếng động lớn và sóng xung kích, sẽ thu hút một số sự chú ý của Trịnh Nguyên Hùng, như vậy ngay cả khi anh ta có nảy sinh ý niệm, cũng sẽ không ổn định vì không thể tập trung."

"Và khi đó, chính là thời điểm thích hợp để anh nổ súng."

"Nhưng mà, anh chỉ có thời gian một cái chớp mắt, một cơ hội duy nhất!"

"Hì hì…"

Bích Hổ khẽ cười, nói: "Linda thân mến, giọng cô thật dễ nghe..."

Trong băng tần vang lên tiếng khịt mũi nặng nề, dường như lúc này Thiết Thúy Linda có chút bất lực.

Nhưng cô ta chưa kịp nói gì thì Bích Hổ đã cười và nói: "Đồng ý!"

Lúc nói xong lời này, gã đã mở chiếc hộp dài đang mang trên lưng ra. Chỉ thấy bên trong là một khẩu súng trường bắn tỉa thon dài và lạnh lẽo. Hai tay Bích Hổ vờn lên xuống kèm theo mấy tiếng "tạch tạch" giòn giã và điêu luyện, chẳng mấy chốc gã đã lắp ráp xong các loại linh kiện khác nhau vào khẩu súng. Đến khi viên đạn được đẩy vào trong rãnh, gã đã móc hai chân vào lan can sắt và treo ngược người.

Họng súng đen ngòm nhắm vào nhà máy cách đó ba trăm mét.

Trong băng tần, giọng nói của Linda cũng trở nên bình tĩnh lạ thường: "Đếm ngược bắt đầu!"

"Ba mươi…"

"Hai mươi chín…"

Thời gian dường như trôi chậm lại, mọi thứ xung quanh trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng Linda bình tĩnh đếm trong băng tần, cùng với tiếng tiếng máy quay yếu ớt trong nhà máy cách đó ba trăm mét.

Lục Tân nghiêm túc cảm nhận tất cả những điều này.

Ngay cả cô em gái bên cạnh anh lúc này cũng nghiêng đầu quan sát Bích Hổ, như thể tò mò về tất cả những điều này.

Lúc này Lục Tân cũng nhận thức rõ động tác của Bích Hổ có vẻ hơi khác so với em gái mình, gã móc hai chân lên lan can, người nằm sấp xuống với khẩu súng trên tay nhắm vào nhà máy, trông ra dường như gã mới thực sự giống như một con nhện nhanh nhẹn và tinh vi.

Còn cô em gái ngồi xổm ở một bên... nhiều nhất chỉ là hơi kỳ lạ và dễ thương.

"Một, sẵn sàng!"

Khi những suy nghĩ này lướt qua tâm trí Lục Tân, giọng nói của Linda trong băng tần đã đếm đến số cuối cùng.

Sau đó cũng ngay lúc này, đột nhiên, phía đông xuất hiện một vầng sáng.

Sau đó là một âm thanh bùng nổ lớn.

Cùng lúc đó, từ khóe mắt Lục Tân, khóe miệng Bích Hổ khẽ nhếch lên, cò súng chuyển động.

Gã tranh thủ nhìn vào bên trong nhà máy, theo đó cảnh tượng gần hơn, gã thấy hình như kính bên trong nhà máy đang khẽ rung lên vì sự xuất hiện của tiếng nổ rất lớn đó, nhưng những công nhân khác bên trong nhà máy lại không hay biết gì và vẫn làm việc không ngừng nghỉ, nhưng mà giám đốc nhà máy, Trịnh Nguyên Hùng thì hơi bị ảnh hưởng và vô thức nhìn về phía nơi phát ra tiếng nổ.

Cũng vào lúc này, một viên đạn như kim tiêm màu đỏ xuyên qua tấm kính.

Ở khoảng cách ba trăm mét, Lục Tân lẽ ra không nghe thấy tiếng động, nhưng anh dường như nghe thấy một tiếng "phụt" khe khẽ.

Cây kim đỏ cắm vào sau cổ Trịnh Nguyên Hùng, tóe ra một tia máu.

Cho dù là đạn thuốc mê, có thể bay ba trăm mét bắn trúng vào mục tiêu, thì sức lực cũng mạnh đến đáng kinh ngạc. Trịnh Nguyên Hùng trực tiếp bị đánh bật ra ngoài và ngã nhào xuống đất, đèn hay ống nhựa đều méo mó ở mức nhất định ngay thời khắc này.

Và sau khi ngã xuống, anh ta dường như muốn đứng dậy một lần nữa, nhưng chỉ hơi dùng sức, anh ta đã dần tê liệt.

Loại thuốc mê đó có vẻ rất hiệu nghiệm.

"Xong xuôi!"

Bích Hổ lập tức thu súng về, ngẩng người lên, quay trở lại đỉnh tháp, cười nói: "Linda, cô muốn nói gì với tôi?"

Linda trong băng tần dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu lại thờ ơ khác thường: "Anh nên tiến hành bước tiếp theo!"

"Được rồi!"

Bích Hổ mỉm cười, lại lấy từ trong ba lô ra một vật liệu thủy tinh, trông giống như một chiếc mũ sắt, và ôm nó trên tay.

Sau đó, gã cười với Lục Tân và nói: "Đi thôi người anh em, nên kết thúc rồi!"

Vừa nói, gã vừa ngã thẳng người ra sau và thực sự nằm xuống từ tháp nước cao hơn ba mươi mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận