Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 775: Cho cái thế giới này một nụ cười đi (1)

“Choang choang choang choang…”

Âm thanh bình thủy tinh nổ tung vang lên liên tiếp ở trong đầu Lục Tân, trong lòng sinh ra cảnh giác trong nháy mắt.

"Lại là thứ này?"

Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong lòng Lục Tân cũng bất thình lình run lên.

Lúc trước vì rời đi viện bảo tàng Tai ách, anh nỗ lực sửa lại nhận thức của chính mình, vì lẽ đó mà anh có thể nhìn thấy sức mạnh của quái vật tinh thần quái vật, dường như cũng phải chịu một chút ảnh hưởng.

Vừa ngẩng đầu lên, đầu tiên là thấy một người lại một người trôi bồng bềnh ở trên không trung, lít nha lít nhít, thân thể co giật giống như cực kỳ căng thẳng, thật giống cảnh giãy giụa cuối cùng của người bị treo cổ.

Từ phía anh nhìn sang, vừa vặn thấy từng đôi chân buông lỏng ở giữa không trung.

Đây chỉ là ấn tượng ban đầu, cẩn thận nhìn liền nhìn thấy con quái vật ở đằng sau đám người lít nha lít nhít, một cây quái vật máu thịt cao to, đang ở xa cố gắng kéo dài thân thể, nhanh chóng sinh trưởng.

Bên trên quái vật máu thịt tuôn ra vô số dây leo, kéo dài tới mỗi một người bay trên không trung.

"Hà hà hà hà. . ."

Những thứ này treo ở trên người người treo giữa không trung, trong cổ họng phun ra một loại âm thanh phức tạp khó có thể nhận biết.

Con mắt nửa nhắm nửa mở lúc này hoàn toàn mở ra, lộ ra viền mắt trống rỗng.

Bên trong hốc mắt của bọn họ lại không có con ngươi...

Chỉ có lỗ trống tối đen, đau đớn và giãy giụa nhu đọng lại thành vật chất từ bên trong tràn ra bên ngoài.

Chúng nó đang bị cái dây leo của cây quái vật máu thịt kia đồng hóa, ngũ quan vì đau đớn mà nhìn vặn vẹo như ma, liên tục biến đổi hình dạng, bắp thịt trên mặt đều vặn vẹo hết cỡ, mãi đến khi vượt qua giới hạn của bắp thịt thì mới bị xé rách ra từng chút một.

“Gừ…”

Bọn họ bỗng nhiên mở to miệng, phát ra tiếng kêu gào tức giận.

Cây quái vật máu thịt ở bên trong loại kêu gào này sung sướng run run thân thể, cũng cất lên một đoạn rất cao.

Mỗi lần hấp thụ một người, nó liền trưởng thành hơn một phần.

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, cái cây này đã trưởng thành cao gần ba mươi mét.

"Xoẹt. . ."

Cành của nó cố gắng mở rộng ra, phạm vi bao trùm có hơn một trăm mét.

Giống như là một thân cây biến thành một cánh rừng vậy.

Ở phần cuối của mỗi cành, thân thể của những người kia đều đang vặn vẹo, đồng thời biến hóa, biến thành dáng vẻ của Tần Nhiên, cơ thể như là bị lột da đỏ như máu, còn đang ứa máu ra bên ngoài, trong mắt đều là lỗ trống đen kịt, điên cuồng phu trào ra ngoài.

“Oa Oa hại tôi…”

“Oa Oa hại tôi…”

“Oa Oa hại tôi…”

Bắt đầu có vô số tiếng kêu gào vang lên từ miệng bọn họ, chồng chất, lít nha lít nhít, đâm vào màng tai của con người.

“Cực kì giống như trước đây, nhưng cũng không giống lắm.”

“Tần Nhiên này, năng lực của anh ta cũng đang tăng lên sao?”

"Vẫn là nói, cái này Tần Nhiên, vốn là đã leo lên càng cao bậc thang?"

Lục Tân nhìn về phía lít nha lít nhít người trong phạm vi, nét mặt cũng biến thành cẩn thận.

Ngẩng đầu nhìn về xa xa liền thấy Oa Oa lúc này giống như là có chút sợ sệt, cả khuôn mặt nhỏ đều hơi xanh.

Nhưng mà loại sợ sệt này hẳn là về một phương diện một khác.

Giống như nỗi sợ gián của cô bé vậy.

Anh hít sâu một hơi, gấp gáp vẫy tay với Oa Oa ở xa xa Búp Bê:

“Mau tới đây.”

Oa Oa rất nghe lời, vội vàng tăng tốc đi tới bên người Lục Tân.

Kỳ thực trước đây Lục Tân luôn cho là bộ dáng bay lên của cô bé là chậm chậm rãi rãi, không khác với người chạy trên mặt đất là bao, mãi đến tận mắt chứng kiến cảnh tượng Oa Oa phá huỷ những bức tượng điêu khắc vừa nãy thì anh mới hiểu rõ.

Hoá ra là khi cô bé này muốn chạy nhanh một chút cũng có thể bay rất nhanh.

Cái tốc độ kia không khác gì tốc độ của pháo rocket.

Bình thường cô bé không bay nhanh chỉ là vì lười mà thôi.

… Quả nhiên khi hiểu rõ một cô gái càng sâu thì dù cho cô ấy có hoàn hảo đến mấy thì cũng sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

“Đừng sợ, có anh ở đây…”

Lục Tân thấp giọng an ủi, đồng thời bảo vệ Oa Oa ở sau lưng.

Mắt Oa Oa chớp chớp, giống như đang nói mình cũng không có sợ.

Lúc này Lục Tân mới nhớ tới Oa Oa còn có một cái "Năng lực", không thích nghe âm thanh liền sẽ không nghe thấy.

Năng lực của Tần Nhiên có phương diện về âm thanh, dù lực sát thương đến từ câu nói bạn hại tôi được một đống quái vật tinh thần hô đều không lớn nhưng cũng cực kì quái đản, rất dễ làm người ta hoảng loạn, loại năng lực này hình như không có hiệu quả với Oa Oa thì phải.

“Vậy thì đi thôi!”

Lục Tân thở nhẹ ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh.

Lúc này trong viện bảo tàng, hoặc là nói, thế giới được dệt nên từ phóng xạ tinh thần màu đỏ sậm đã bởi vì đại chiến vừa nãy mà bị phá hủy một phần.

Trong phạm vi đều là tinh thần tán loạn, phóng xạ tinh thần quấy rầy bên người lúc này rớt trên mặt đất từng mảng từng mảng.

Thậm chí Lục Tân đã có thể mờ mờ nhìn thấy tường nhà màu trắng của thị trấn Vui Vẻ.

Đúng là cách rất gần.

Đặc biệt là khi tập trung chú ý còn có thể nghe được tiếng rên rỉ mơ hồ của nữ vương.

Anh đã có thể xác định nữ vương đúng là đang cầu cứu.

Anh cũng không nán lại nữa, vừa che chở cho Oa Oa vừa bước nhanh về phía trước.

Kẻ chặn đường phía trước chính là Tần Nhiên, một cây quái vật máu thịt, cao tới ba, bốn mươi mét, có tới bảy, tám mươi cọng dây leo đang liên tục đong đưa ở trên không trung, so với cái cây quái vật máu thịt này, Lục Tân với Oa Oa nhỏ bé như một con kiến.

“Ha ha ha…”

Trên cái cây quái vật kia phát ra tiếng cười của Tần Nhiên: “Chào mừng quý khách tới viện bảo tàng Tai Ách…”

“Tôi là hướng dẫn viên của anh…”

“Loại không thu tiền boa ấy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận