Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 297: Tên tôi là Lục Tân (1)

"Không phải là có vấn đề chứ?"

Lục Tân nghĩ đến công việc kia của mình và hơi chú ý.

Chậm rãi suy nghĩ một lát, anh nhớ tới năng lực của mẹ, liền thử nghiệm cảm giác đó trong lòng. Khi tâm tình của anh trở nên bình tĩnh lại, rất nhanh đã xuất hiện một loại thể nghiệm đã từng thử qua trước đây khi ở chỗ của Tửu Quỷ, và tầm nhìn bắt đầu thay đổi.

Xung quanh Lục Tân, có rất nhiều người đang ngồi, có người đang uống rượu, có người đang ăn, có người đang tán gẫu, vô cùng tự nhiên.

Nhưng trong tầm mắt của Lục Tân, lại cảm giác thấy tất cả họ dường như đã xuất hiện một sự thay đổi khác.

Một loạt các màu sắc khác nhau xuất hiện trên người bọn họ.

Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng rằng họ đang có những cảm xúc khác nhau, và trạng thái của cơ thể tinh thần của họ cũng cho thấy sự khác biệt khác nhau.

Anh nhìn thấy người phụ nữ mặc trang phục công sở đối diện mình lúc này đang có một đốm màu đỏ kỳ lạ trên bụng dưới.

Còn người đàn ông mập với đầu tóc bóng loáng thì cứ hiện lên màu xanh trong tâm trí.

Người thanh niên hai mắt sưng húp, vẫn luôn cố nhịn không uống rượu, nhưng ánh mắt lại cứ liếc ly rượu đó thì có chút xanh mét.

Còn người đàn ông trạc ba mươi cứ nhìn đồng hồ thì mơ hồ có chút tím.

Lục Tân chậm rãi phân tích những gì mình nhìn thấy trong đầu.

Loại cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, là một người, anh thực sự cảm nhận được một cách trực tiếp.

Nhưng bởi vì thoạt nhìn qua có quá nhiều thứ phải cảm nhận, cho nên anh cần phải từ từ phân tích.

"Bà chị đối diện mình lúc này có chút dâm… đãng?"

"Anh chàng mập với kiểu tóc rất khác biệt kia đang nghĩ gì vậy? Chà, anh ta hẳn đang bắt bản thân cố trở nên tỉnh táo."

"Để lát nữa phó chủ tịch Tiêu tới mời rượu, anh ta còn phát huy bản thân mình tốt hơn?"

"Cái người bằng tuổi với mình kia có lẽ khá muốn uống rượu. Anh ta vốn đã thèm, nhưng đang kìm lại..."

"Ông anh đeo đồng hồ có vẻ rất say sưa, cho rằng người xung quanh không cùng đẳng cấp với mình, và bản thân anh ta có khẩu vị hơn..."

Chậm rãi suy tư trong đầu, đồng thời quy lại, Lục Tân chậm rãi quay đầu nhìn về phía phó chủ tịch Tiêu.

Lúc này, dưới sự mời rượu của một vị lãnh đạo kỳ cựu, phó chủ tịch Tiêu đang nâng ly rượu lên uống.

Cô bé mà anh ta đang ôm có vẻ không thích anh ta uống rượu, đang đưa tay nhỏ lên che miệng anh ta lại.

Nhóm người xung quanh đều đang cười, bị bàn tay nhỏ mềm mại của cô bé đặt lên môi, phó chủ tịch Tiêu cũng cười theo, anh ta dường như muốn trêu chọc cô bé nên há miệng như một chú cún con và sủa, rồi đột nhiên còn cắn lấy tay cô bé...

Cô bé cười khúc khích, những người xung quanh cũng đều rất vui.

Nhưng Lục Tân đột nhiên cau mày.

Anh nhìn thấy cơ thể phó chủ tịch Tiêu run lên bần bật khó hiểu, nhưng anh ta cố kìm nén lại, buông tay cô bé ra.

Đồng thời cũng vào lúc này, cơn thèm ăn của anh ta nổi lên màu xanh, mãnh liệt đến cực điểm.

Nó mạnh hơn gấp mười lần so với con sâu tham lam nhịn không uống rượu!

Lục Tân xác định vài giây, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Anh chợt nghĩ, làm sao để lấy lòng vị phó chủ tịch này cũng như những đồng nghiệp khác.

Sau khi im lặng ăn một lúc, anh lấy cuốn sổ tay của mình ra, viết lên đó vài chữ rồi xé nó ra.

Sau khi ăn được khoảng bốn mươi phút, phó chủ tịch bắt đầu mời rượu, từng bàn một, mời theo theo cấp bậc.

Có thể thấy anh ta quả thực rất thân thiện, khi uống rượu với lãnh đạo mỗi bàn, anh ta đều cụng ly từng người, còn tươi cười nói chuyện. Mà nhìn nét biểu cảm của những người được anh ta mời rượu cho thấy tâm trạng của họ cũng đều rất tốt. Bầu không khí trong sảnh tiệc có vẻ rất hòa hợp.

Trong lòng đầy mong đợi, cuối cùng phó chủ tịch Tiêu cũng đến bàn của Lục Tân.

Lục Tân để ý thấy nữ thư ký mặc vest và váy ngắn cầm lấy ly của phó chủ tịch Tiêu và dường như muốn đổi rượu cho anh ta.

"Không cần, phải có thành ý mà..."

Phó chủ tịch Tiêu từ chối, sau đó đến bàn Lục Tân, rót đầy rượu một lần nữa.

"Thật xin lỗi, bây giờ mới ghé qua..."

Khi đến bàn và nhìn thành phần trụ cột của công ty đã đứng dậy với vẻ có hơi căng thẳng, phó chủ tịch Tiêu mỉm cười nói: "Thực ra, tôi vốn định ghé qua sớm hơn và thảo luận một chút với mọi người, nhưng ba và dì của tôi đều đang ở thành phố chính, hai đứa trẻ lại vừa mới được đưa đến cho tôi trông coi, ban nãy còn ở quán rượu dạy kèm chúng bài vở, làm trễ nãi một lúc, hy vọng mọi người không để bụng..."

"Làm gì có, làm gì có..."

Mọi người vội vàng cười cười, người phụ nữ mặc trang phục công sở nâng ly cười nói: "Phó chủ tịch Tiêu thật có lòng thương..."

"Ha ha, cũng không là gì, em trai em gái còn nhỏ, luôn yêu thương gắn bó với tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận