Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 488: Thông báo khẩn cấp (1)

"Chắc chắn không phải mẹ nói con rồi, tính tình của con vẫn luôn rất tốt..."

Nghe lời mẹ dặn dò, Lục Tân có hơi trầm ngâm một lúc, có vài suy nghĩ trong lòng cũng sáng tỏ, sau đó anh ngẩng đầu, cười nói: "Con sẽ cố gắng chăm sóc người nhà thật tốt để đợi mẹ quay về, có điều, quả thật là trưởng thành rồi, vậy nên mẹ cũng kể cho con nghe vài chuyện đi?"

"Hả?"

Nụ cười của mẹ có vẻ hơi thần bí, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào mặt của Lục Tân, nói: "Con muốn biết cái gì?"

Dường như Lục Tân đang suy tư, chậm rãi hỏi thăm: "Vậy mười ba chủng thể tinh thần kia là cái gì?"

Mẹ nhìn Lục Tân, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Lục Tân nhìn bà, tiếp tục đặt câu hỏi: "Bọn họ nói kính mắt chó là một trong mười ba chủng tinh thần, được rút ra từ bên trong bức tranh kia, mà bức tranh kia, lại có thể cắn nuốt tinh thần, có thể giúp con ổn định, còn có thể dùng để đối phó với quái vật xấu xí kia nữa... Dường như nó thông qua cảm xúc nhiễu loạn của quái vật kia để đối phó với nó, cho nên con muốn biết, cuối cùng nó được xem là cái gì?"

"Người khác nhau, góc độ nhìn thấy cũng không giống nhau."

Dừng một chút, mẹ mới khẽ trả lời:

"Quả thật nó có năng lực cắn nuốt tâm trạng, trước đó nó ký sinh ở trong bức tranh kia, còn gọi là trăng máu nhìn chăm chú, cho nên người phía bên kia của Thanh Cảng mới đặt cho nó danh hiệu "nhìn chăm chú", nhưng mẹ nghĩ, có lẽ chúng ta có thể hiểu một điều theo một cách trực quan, gọi là hỗn loạn."

Lục Tân hơi chần chừ, lại nói tiếp: "Cha thì sao? Cha thuộc về cái gì?"

Sự chuyển động của cái bóng dưới chân anh càng rõ ràng hơn, dường như nó không muốn để cho người khác nhìn ra nó đang chuyện động, nhưng lại không che giấu được.

Nụ cười trên mặt của mẹ càng rõ ràng hơn, bà nói: "Điểm này, không phải con còn hiểu rõ hơn cả mẹ sao?"

"Như vậy..."

Lục Tân gật đầu, cũng chầm chậm lấy hết dũng khí, đột nhiên anh nói: "Còn mẹ đây?"

Lúc anh hỏi vấn đề này, anh nhìn mẹ rất chăm chú.

Mẹ cũng bình tĩnh nhìn anh, một hồi lâu sau, bà mới đột nhiên nở nụ cười.

Bà không có trả lời, mà chỉ xách cái túi của mình chậm rãi đi về phía trước, rồi bỗng nhiên khẽ quay đầu cười nói: "Đúng rồi..."

"Muốn tìm ra ai đang làm những việc này, có thể ra tay từ đội xe này nhé..."

"Mẹ vẫn xem con là trẻ con sao."

Lúc Lục Tân trở về trại, khóe miệng vẫn còn thản nhiên nở một nụ cười.

Đương nhiên là anh biết, nếu như muốn điều tra những việc này, chắc chắn là phải ra tay từ đội xe rồi.

Sao có thể trùng hợp như thế, lúc này sao đội xe này lại vội vã không thể không thay đổi tuyến đường mà tiến vào thị trấn Bạch Tháp như vậy chứ?

Lúc bình thường, phải đi đến đâu mới có thể tìm được trọn đám người của đoàn xe như thế chứ?

Ngoài ra, có phải là người của đội xe này chẳng những chú ý đến những kẻ điên này, mà còn chú ý đến cả hàng hoá của bọn họ nữa không?

Nếu thật sự là như thế, vậy thì thật sự hơi quá đáng rồi.

Anh chẳng những muốn bắt lấy người của đội xe mà còn muốn tịch thu cả hàng hoá của họ và đòi lại tiền nữa.

Lục Tân chậm rãi nghĩ đến những vấn đề này, anh đi đến bên cạnh xe gắn máy, lấy điện thoại vệ tinh và dụng cụ thu phát tín hiệu ra.

Lần này, anh đã có vẻ thuần thục hơn một chút, rất nhanh anh đã gọi đến cho Hàn Băng.

"Chào buổi tối, anh đơn binh..."

Giọng nói của Hàn Băng có vẻ hơi mơ hồ không rõ ràng, nhưng vẫn rất êm tai.

Lục Tân nói: "Cô đang ăn cái gì thế?"

"Nấm mốc..."

Hàn Băng nói: "Mẹ tôi mua đấy, vừa to vừa ngọt, nhưng vẫn chưa ăn quen cho lắm, có hơi chua, nhưng lại rất giòn."

Nói rồi, cô ấy lại cắn một cái rôm rốp.

Có một ít nước bọt hơi rịn ra từ miệng của Lục Tân, anh vội chuyển chủ đề: "Đã có kết quả của chuyện điều tra lúc trước rồi."

"Thật vậy sao?"

Hàn Băng có hơi vui mừng: "Sao anh điều tra được thế?"

Lục Tân trầm mặc một chút, lại nói: "Mục tiêu bị điều tra trực tiếp nói cho tôi biết."

Hàn Băng sửng sốt một chút, cười nói: "Chắc chắn tôi phải thừa nhận rằng, đây vẫn luôn là phong cách của anh đơn binh."

Lục Tân cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng hơi ngượng ngùng rồi bảo: "Có điều, chuyện của cô ta lại không giống bị ô nhiễm bình thường, phải nói là, tinh thần của cô ta bị tổn thương, sau đó đã khơi ra biến dị một trình độ nhất định. Tôi quan sát cô ta rồi, bây giờ, vẫn chưa thể xem cô ta là người có năng lực được, đến ngay cả lúc khác thường mạnh mẽ nhất, phóng xạ tinh thần cũng vẫn luôn ở mức độ thấp nhất."

"Phù..."

Dường như, Hàn Băng đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có tiếng cô ấy nhét thứ gì vào miệng: "Vậy thì tốt quá."

"Tôi vẫn còn chưa ăn cơm tối đâu đấy, cô lại còn luôn ăn nấm mốc, còn ăn ngon đến vậy nữa chứ..."

Lục Tân thì thầm trong lòng.

Nhưng thật ra anh cũng không thật sự để ý lắm, anh có thể cảm nhận được, càng ngày Hàn Băng càng thả lỏng trước mặt mình.

Điều này khiến cho anh cảm thấy rất tốt.

Anh cũng càng ngày càng thích gọi điện thoại cho Hàn Băng, hơn hẳn cả Trần Tinh.

"Ngoài ra, trong quá trình tôi đang điều tra vấn đề của đầu xe, cũng gặp phải một vài chuyện khác."

Lục Tân cười nói: "Bọn tôi gặp phải vài kẻ điên, còn có một cái đầu lớn rất lạ, nó có thể khống chế kẻ điên được đấy."

"A..."

Hàn Băng thuận miệng đáp lời, rồi tiếp tục cắn ô mai rôm rốp, bỗng nhiên tiếng nói chợt cao lên một chút: "Cái gì?"

Lục Tân bị cô ấy làm cho giật mình, cũng hơi cà lăm: "Một... một cái đầu có thể khống chế tên điên á..."

"Ừng ực..."

Bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng Hàn Băng nuốt vội quả đào, cô ấy vội vàng nói: "Cụ thể... Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"A, là như vậy."

Lục Tân chậm rãi giải thích: "Bởi vì đất đá rơi khiến cho một cây cầu bị đứt, cho nên đội xe đành phải đi ngang qua một cái thị trấn bỏ hoang mang tên là Bạch Tháp, nhưng không ngờ trong thị trấn này lại có quá nhiều kẻ điên ẩn náu, không chỉ gào thét, tấn công người sống, thậm chí còn có thể phát ra một tiếng cười lạnh lẽo... Tôi còn nghe thấy có một tiếng đàn violon khống chế chúng nó nữa, cho nên đã tìm sang đó và trông thấy một con quái vật hình đầu người."

"Đúng rồi, đã giải quyết..."

"Kẻ điên với con quái vật mang hình dáng là cái đầu đáng sợ kia đều đã được giải quyết rồi..."

"Đúng là dọa người mà..."

"Tôi còn nhặt được một bản tài liệu liên quan đến kế hoạch chế tạo thể tinh thần giai đoạn thứ ba nữa.."

"Cảm thấy rất quan trọng, cho nên mới nói với cô một tiếng."

"Chuyện này..."

Giọng nói của Hàn Băng cũng phát run đến mức run rẩy: "Chuyện này, chuyện này, chuyện này.... Chuyện này đâu chỉ nghiêm trọng chứ..."

"Ồ..."

Trong văn phòng treo các biển khẩu hiệu thông tin khẩn cấp liên tiếp như "Đạn hạt nhân có thể nổ bất kỳ lúc nào!" "Chúng ta đang cứu vớt thế giới!" "Đừng sợ tăng ca, tăng ca sẽ được thanh toán phí thuê xe.", đột nhiên có tiếng còi báo động căng thẳng vang lên.

Tất cả nhân viên công tác đang uống cà phê, chơi trò chơi đều hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên.

Biểu cảm mang trên mặt "Đây là lốp xe đạn hạt nhân phát nổ, cần chúng ta đi đường dài đến cung cấp cách bổ sung không khí."

"Thông báo khẩn cấp! Thông báo khẩn cấp! Thông báo khẩn cấp!"

"Đơn binh phát hiện phòng thí nghiệm cấm kỵ ở thị trấn Bạch Tháp."

"Hoài nghi sơ bộ có liên quan đến việc chế tạo thân thể Thần ở giai đoạn thứ ba..."

"Lập tức báo cáo cho đại tá Trần để lập ra phương án khẩn cấp..."

Tất cả nhân viên công tác đều bị choáng váng, bối rối đặt cà phê xuống, tắt cửa sổ trò chơi bài Tri Chu.

Nhân viên tăng ca đều nhận được tin từ một cuộc gọi khẩn cấp: "Mau trở lại, đón xe đi!"

Đồng thời, cũng có người không biết làm sao lại la hét: "Anh ta.... Sao anh ta có thể vừa thong dong ra ngoài đi dạo hai ngày mà đã gặp được chuyện như vậy rồi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận