Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1601: Số Năm cuồng bạo lực (2)

"Anh, em muốn cùng Tiểu Thập Cửu ra ngoài đi chơi..."

Sau khi ngồi xuống khách sạn, dường như nhìn ra tâm trạng không tốt của Lục Tân, nên em gái lập tức đưa ra yêu cầu.

"Đã muộn rồi, còn ra ngoài chơi gì nữa?"

Lục Tân cảm thấy hơi kỳ lạ, đặc biệt là khi em gái còn muốn dẫn theo Tiểu Thập Cửu.

"Sớm mới không thể chơi..."

Cô em gái đeo chiếc ba lô nhỏ lên lưng, kêu gào với Lục Tân.

"Thôi được rồi!"

Lục Tân cũng hiểu ý của cô, liếc nhìn chiếc đồng hồ trị giá 200 ngàn tệ trên cổ tay và khẽ lắc đầu.

"Bây giờ là chín giờ hai mươi, Tiểu Thập Cửu còn nhỏ, trước mười giờ phải tắm rửa đi ngủ."

Lại dặn dò: "Ngoài ra, hai đứa đừng chạy quá xa, không được chạy quá ngàn mét, biết chưa?"

"Biết rồi."

Cô em gái trợn mắt, giận dữ nói.

"Đi đi!"

Lục Tân thở ra một hơi, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, sau đó lấy gạt tàn thuốc đặt lại trên ghế sô pha.

Tranh thủ lúc hai đứa nhỏ đi chơi, bản thân quả thật cũng có vài chuyện cần lên kế hoạch.

Trong lời chỉ dẫn mà mẹ để lại, bảo mình tìm những đứa trẻ ở cô nhi viện trở về, bây giờ, quả thật đã tìm được một người.

Nhưng mà, anh ta không hề muốn giúp, vậy có thể làm gì được?

Có lẽ, chỉ cần một vài người trong đó sẵn sàng giúp đỡ là đủ rồi?

"Anh Chín, lần này chúng ta cứ trở về như vậy sao?"

Hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, Lục Tân và số Mười Bốn ngồi trên ghế sô pha, đợi tỉnh rượu một lát.

số Mười Bốn dường như vẫn luôn suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới thăm dò thì thầm hỏi.

"Đúng vậy."

Lục Tân gật đầu và nói: "Số Ba có gia đình của riêng mình để bảo vệ, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu anh ta được..."

"Bây giờ nhìn thấy anh ta sống tốt, cũng xác nhận không phải anh ta không biết chuyện về viện trưởng già, vậy là đủ rồi."

"Quyết định, nên do tự anh ta đưa ra."

"Chuyện này..."

Sắc mặt của số Mười Bốn hiển nhiên có chút cổ quái.

Có vẻ như quyết định của Lục Tân rất khác so với những gì cậu ta tưởng tượng, ngược lại nhất thời khiến cậu ta hơi vướng víu.

"Trừ Số Ba, chắc cũng chỉ còn lại Số Năm và Số Mười Hai là chưa tìm được?"

Lục Tân xoa xoa ấn đường mình, sau đó mới nhẹ nhàng nói với số Mười Bốn.

"Đúng vậy, có điều hai người này thì khó rồi..."

số Mười Bốn mò trong túi ra một gói thuốc lá lấy ở quầy lễ tân của nhà hàng, nhưng hút một hơi thì ho sộ sộ lên.

Sau đó dưới ánh nhìn của Lục Tân, cậu ta ngoan ngoãn đặt điếu thuốc trước mặt Lục Tân.

Sau đó cậu ta mới lắc đầu nói: "Anh Chín, nói thật, em cũng biết có mấy người như vậy thôi."

"Nhưng mà, muốn tìm Số 12, đoán là không thể nào, anh ta là người trốn giỏi nhất trong số chúng ta..."

"Bây giờ người em biết..."

Dừng một chút, cậu ta mới hơi do dự nói: "Chỉ có chị Năm..."

"Chị Năm..."

Lục Tân hơi sửng sốt, tâm tình có chút hỗn loạn: "Số Năm?"

Trong đầu không khỏi lóe lên dáng dấp một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với sức chiến đấu bùng nổ.

Tâm tình nhất thời có chút kích động, có thể tìm được Số Năm cũng là một chuyện tốt vô cùng, hơn nữa trong trí nhớ của mình về cô nhi viện, người con gái dũng mãnh này luôn là vua của những đứa trẻ, trong cô nhi viện có mấy đứa trẻ đều tin tưởng và dựa vào cô ấy.

Cô ấy là người chăm sóc những đứa trẻ khác giống như chị cả, không phân cao thấp với cô Tiểu Lộc lúc đó...

"Anh... đừng vui mừng vội..."

Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Tân, biểu cảm của số Mười Bốn hơi đau khổ: "Tính khí của chị Năm, anh còn không hiểu sao?"

"Cái này..."

Lục Tân im lặng một lúc, nghĩ đến Số Năm khi đó, tính khí quả thực nóng nảy.

Số lần cô ấy đánh nhau với người khác là nhiều nhất.

Thậm chí, nói cô ấy là một kẻ cuồng bạo lực cũng không quá đáng, hầu như đứa trẻ nào trong cô nhi viện cũng từng bị cô ấy đánh.

Ngoại trừ mình.

Ngay cả Số Ba, rõ ràng cũng nói với mình rằng, vì chuyện năm đó anh ta ghét mình, huống chi Số Năm nóng tính?

Trong lòng hơi chùng xuống, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Lục Tân vẫn thở dài.

Anh nghiêm túc nhìn số Mười Bốn và nói:

“Tôi biết, có lẽ cô ấy vẫn còn tức giận chuyện năm đó, nhưng mà, tôi vẫn muốn gặp lại cô ấy… Ít nhất, xem cô ấy bây giờ trông như thế nào, bất kể cô ấy có giúp tôi hay không, có thể gặp mặt một lần, ít nhiều cũng sẽ khiến tôi cảm thấy yên lòng hơn."

"Nếu là như vậy..."

số Mười Bốn trầm lặng một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên một vẻ nghiêm nghị.

"Nếu như anh chuẩn bị tốt tâm lý, bây giờ em có thể dẫn anh đi tìm chị ấy."

"Hửm?"

Lục Tân hơi giật mình, ngay lập tức trở nên vui vẻ: "Thật sao?"

"Đương nhiên!"

số Mười Bốn tỏ ra nghiêm túc, giọng nói hơi trầm xuống: "Có điều, phải trả giá rất lớn."

Lục Tân hơi ngồi dậy, dập điếu thuốc và nói: "Cậu nói đi."

Không khí trong phòng đã có chút căng thẳng.

Nhưng Lục Tân đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể cái giá phải trả là bao nhiêu...

Trong lúc căng thẳng, số Mười Bốn hơi đến gần Lục Tân, nhỏ giọng nói: "Anh đưa cho em 10 ngàn tệ trước, mua một chiếc điện thoại, thế nào?"

Lục Tân im lặng lại, một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi: "Điện thoại?"

"Đúng vậy!"

số Mười Bốn nghiêm túc nói: "Không có điện thoại làm sao gọi điện?"

"Vậy nên, cách cậu có thể tìm thấy cô ấy bây giờ là gọi cho cô ấy?"

"Đúng vậy..."

"Thế là cậu cần 10 ngàn tệ để mua một chiếc điện thoại?"

"Mẫu mới rất đắt đấy..."

Lục Tân hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt, một tay hơi tái nhợt, tay kia biến thành màu đen. Sức nén trong không khí dường như tăng lên một chút trong vô hình.

Sau đó anh mỉm cười ôn hòa, nói với số Mười Bốn: "Cậu có biết hôm nay chỉ riêng uống rượu đã tốn bao nhiêu tiền không?"

số Mười Bốn ngây người, mồ hôi lạnh trên mặt nhanh chóng chảy xuống.

Cậu ta nói có chút chột dạ: "À thì, thực ra, một kế hoạch dự phòng khác, vẫn có thể tìm thấy chị Năm ..."

Lục Tân nói: "Đi."

"Được thôi được thôi..."

số Mười Bốn chậm rãi đứng dậy, chạy lon ton đến bên chiếc ti vi trong khách sạn, gõ nhẹ vào màn hình rồi nói:

"A lô?"

"Chị Năm, chị có ở đó không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận