Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 754: Một hộp trái tim (1)

"Được rồi, được rồi, chúng ta lái xe trước đi."

Sau khi đưa ra chủ ý, Lục Tân nhìn tình hình đường sá xung quanh, trong lòng hơi phát sầu.

Vừa rồi dọn dẹp đám quái vật tinh thần này gây ra rất nhiều tiếng ồn.

Những ngọn núi bên cạnh đều đã sạt lở, một vài tảng đá lớn lăn ra giữa đường lớn.

Chuyện đạp trúng ổ gà trên đường quốc lộ không tốt như này là chuyện nhỏ, chủ yếu là cản đường lùi của xe.

Vì vậy, Lục Tân nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn em gái.

Em gái của anh nằm trên ghế sau xe, nói: "Anh nhìn em làm gì?"

Lục Tân nói: "Mấy ngọn đá đó chắn đường anh, em đi dọn đi."

Em gái ngồi dậy, ló đầu ra nhìn rồi lại nằm tiếp: "Không đi."

"Này em..."

Lục Tân đối với em gái không có cách nào khác, cúi đầu nhìn cha mình.

Cha anh cười lạnh một cái, từ từ biến mất...

.... Thậm chí ông ấy cũng chả thèm trả lời.

Lúc này mẹ của anh đang ngồi ở hàng ghế sau, tư thế tao nhã, hoàn toàn không có ý định muốn giúp đỡ.

Lục Tân có chút khó xử, chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn cô bé.

Cô bé nhìn Lục Tân, lại nhìn xe, sau đó quay lại nhìn những tảng đá lớn trên đường.

Cô bé đúng là một cô gái thông minh.

Cô bé lập tức hiểu được ý của Lục Tân, nhẹ nhàng đi tới trước tảng dá to cao bằng một con người.

Vứt chiếc ô đi, hai bàn tay nhỏ bé của cô bé chống trên tảng đá, bắt đầu đẩy tảng đá ra hai bên đường.

Lục Tân cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhắc nhở nói: "Em có thể dùng lực lượng tinh thần mà."

Cô bé quay đầu nhìn Lục Tân một cái, không khí xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo, hơn nữa hình thành một năng lực.

Năng lực này tụ tập trên đầu tảng đá, di chuyển tảng đá đi.

Nhưng tảng đá rất ương ngạnh, sau khi di chuyển nó vẫn thật thà ở nguyên vị trí, bộ dạng bá đạo ai có thể làm khó được ta.

Cô bé tức giận, cầm ô gõ vào tảng đá.

"Lực lượng tinh thần vẫn chưa đủ..."

Lục Tân đứng một bên khẽ lắc đầu.

Nếu lực lượng tinh thần đủ mạnh, nó có thể hình thành sức mạnh của tư tưởng và ảnh hưởng đến thực tế.

Cô bé có thể thường xuyên bay giữa không trung cũng là vì điều này.

Chỉ cần cô bé xuất hiện, những người xung quanh sẽ cho cô bé mượn lực lượng tinh thần của họ, vì vậy cô bé có thể tự do sử dụng những lực lượng tinh thần này. Chẳng hạn như giữ mình bay lơ lửng giữa không trung, cũng như sử dụng một số sức mạnh tương tự như sốc tinh thần theo ý muốn.

Nói một cách đơn giản chính là, có thể bay không phải là đặc quyền của cô bé.

Lực lượng tinh thần dồi dào, người có năng lực có thể thông qua ý niệm của bản thân nâng cơ thể mình rời khỏi mặt đất.

Nhưng hầu hết người bình thường sẽ không lãng phí như vậy.

Lục Tân nghi ngờ nếu đang ở nơi nhiều người, cô bé có thể đẩy ngã một tòa nhà, huống chi là đẩy tảng đá lớn này.

Nhưng bây giờ quái vật tinh thần đã biến mất, xung quanh không có người nào, cho nên cô bé có thể sử dụng rất lực lượng tinh thần. Lúc này cô bé vẫn còn đang duy trì mũi chân cách mặt đất vài cen ti mét, điều này cũng gây tiêu hao khá nhiều lực lượng của cô bé.

Cô bé đã quen với việc lơ lửng trên không trung như thế này, nên sẽ không ngại lãng phí lực lượng tinh thần của mình.

Nói một cách đơn giản, nó chỉ không sống.

"Tức giận với một hòn đá làm gì...."

Nhìn thấy bộ dạng cô bé tức giận với tảng đá, Lục Tân vò đầu bứt tai.

Anh nghĩ ra một vấn đề, tại sao dường như cô bé không mượn lực lượng tinh thần của anh?

Nhìn thoáng qua mẹ, bà đang ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn cô bé di chuyển những tảng đá, như thể bà không muốn nói gì.

Lục Tân đã quen với việc này, một khi bà đã không muốn nói thì cũng không hỏi ra được cái gì.

Vì vậy, anh lại mở cửa xe bước đến bên cạnh cô bé, sau khi suy nghĩ xong, anh nhẹ nhàng nắm tay cô. Cô bé tò mò ngước lên nhìn anh, ánh mắt có vẻ khó hiểu, dường như cô bé không hiểu tại sao Lục Tân lại nắm tay mình.

Lục Tân cười nói với cô bé:"Em có thể sử dụng lực lượng tinh thần của anh không?"

Dường như cô bé suy nghĩ một lúc mới hiểu Lục Tân nói gì, để Lục Tân nắm lấy tay mình, sau đó quay đầu lại.

Cô bé nghiêm túc nhìn tảng đá mình không thể qua được, tập trung và gõ vào nó bằng đầu ô của mình.

Gió trên đường núi thổi qua, tảng đá vẫn bất động.

Cô bé quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu nhìn Lục Tân.

Lục Tân cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cẩn thận nhìn kĩ tảng đá, nói: "Em dùng lực lượng rồi sao?"

Cô bé gật đầu.

"Chuyện này..."

Lục Tân bất lực, đứng ngơ ra một lúc mới buông bàn tay cô bé ra.

Dương như cô bé không thể mượn lực lượng tinh thần của mình.

Nếu không thể mượn, mình cứ nắm tay người ta mãi cũng không được tốt lắm.

Nhìn như đang sàm sỡ người khác, nhưng anh không phải loại người như vậy.

"Vẫn nên để anh giải quyết vấn đề thì hơn."

Lục Tân thấy người nhà mình không ai làm gì tảng đá này, anh đành phải tự mình ra tay giải quyết nó.

Anh lặng lẽ ra đằng sau thùng xe, tìm được một cây xà beng.

Năng lực gì mà bất tài, còn có việc gì phải dùng đến?

Mười phút sau, Lục Tân thở hồng hộc, đẩy mấy tảng đá đã bị cạy ra sang hai bên đường.

Lần thứ hai lên xe, Lục Tân chở người nhà và cô bé chạy ra con đường hẻm giữa núi.

Sau khi xác nhận rằng mình sẽ không bị dãy núi hai bên cản trở, anh vươn tay ra khỏi cửa kính xe và bóp cò súng bắn pháo sáng.

Ngay lập tức, một viên đạn tỏa ra làn khói dày đặc bay xa lên bầu trời.

Như là trên bình nguyên đang dâng lên một quả khí cầu màu xám xịt.

Đây là điều anh đã bàn bạc với đám người Trần Tinh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ thông báo cho nhau qua bom tín hiệu.

Vừa rồi ở sâu trong hẻm nên rất dễ bị cản trở, cho nên mới ra ngoài bắn lên.

Giống như một lời đáp lại, một lát sau, trong sâu thẳm của vùng hoang vu xa xôi, một ngọn pháo hiệu màu đỏ cũng bay lên.

Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, điều này đồng nghĩa với việc đám người Trần Tinh cũng đã thành công.

Kế hoạch lúc đầu là như thế này, khi anh và cô bé lái xe đi đã dùng lực ảnh hưởng của cô bé dẫn dắt đội vũ trang rời đi, mục sư phụ trách kế hoạch thứ hai của Giáo hội Khoa học và Công nghệ chắc chắn sẽ chủ động hoặc bị động đối phó một chút chuyện.

Và điều này trở thành cơ hội để Trần Tinh và những người khác tìm thấy và bắt giữ hắn.

Thật ra lúc đó trong lòng Lục Tân có phần lo lắng, nhưng cũng không phản đối với quyết định của Trần Tinh.

Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đều là những người rất lợi hại.

Phân công hợp tác là một việc hết sức bình thường.

Lục Tân chưa bao giờ có ý nghĩ một ngày nào đó sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận