Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 69: Nguồn lây nhiễm thứ cấp

"Nguồn lây nhiễm thứ cấp là gì?"

Lục Tân cũng đang nhìn cô bé ôm món đồ chơi thêu bằng vải kia, khẽ lên tiếng, không dám cử động quá nhiều.

Trong băng tần, lời giải thích của Thiết Thúy nhanh chóng vang lên: "Nguồn lây nhiễm thứ cấp là bản thể của nguồn lây nhiễm, bởi vì nguyên nhân nào đó sinh ra thể tâm thần phân liệt. Chúng có mối liên hệ nhất định với cơ thể nguồn lây nhiễm, nhưng lại có tính tự chủ ở một mức độ nào đó…"

"Đánh giá tình hình hiện tại, rất có thể Trịnh Nguyên Hùng đã dùng tinh thần lực của mình để định hình lại đứa con gái vì quá nhớ mức nhung sau khi đột biến... Mọi người phải cẩn thận, nguồn lây nhiễm như vậy, thậm chí còn phiền phức hơn cả bản thể... Đặc biệt, nếu như có thể trực tiếp bị mọi người “nhìn thấy” thì nguồn lây nhiễm này nhất định có lượng cấp tinh thần rất cao..."

Trong lúc cô ta đang giải thích nhanh tất cả những điều này, kèm theo tiếng lật tài liệu sột soạt, trong nhà máy lại vô cùng yên tĩnh.

Những chiếc máy đó vẫn đang không ngừng hoạt động, nhưng lại tạo nên một sự im lặng kỳ lạ khác thường.

"Anh trai, sao anh... không đi làm?"

Cô bé vẫn dịu dàng nhìn Lục Tân và Bích Hổ, nhưng khuôn mặt trong sáng và non nớt dường như đã nhăn nhó một cách hơi khó hiểu, biểu cảm của năm giác quan trên khuôn mặt dưới ánh đèn nóng sáng chói mắt trông có vẻ hơi dị dạng. Giọng lạ lùng và ớn lạnh: "Ba nói rằng ai cũng phải làm việc, ai không làm việc sẽ bị phạt..."

Theo lời cô bé, những công nhân ủ rũ và cứng đờ xung quanh Lục Tân và Bích Hổ cũng bắt đầu từ từ di chuyển.

Họ đi về phía Lục Tân và Bích Hổ, tiện tay nhặt lấy con dao cắt, thước cuộn bằng thép, rìu và những thứ khác xung quanh họ.

Và sự tức giận trên khuôn mặt họ ngày càng lộ rõ, răng nghiến chặt.

Giống như lúc này cực kỳ căm ghét Lục Tân và Bích Hổ, rất muốn bằm thây hai người họ thành nhiều mảnh.

Bích Hổ đứng phía sau Lục Tân đột nhiên khẽ nghiến răng, bất ngờ giơ tay lên, một con dao găm bay về phía trước.

"Đinh" một tiếng.

Con dao găm xuyên qua ấn đường của cô bé, nhưng lại cắm vào chiếc bàn phía sau cô bé.

Cô bé này không có thực thể.

Nhưng hành động này của Bích Hổ dường như cũng kích động đến cô bé, cô bé đột nhiên hét lên.

"Tại sao không làm việc?"

Âm thanh lại như có một sức mạnh giống như gợn sóng, lập tức lan ra.

"Làm việc! Làm việc! Làm việc!"

"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết"

Đột nhiên, công nhân trong toàn bộ nhà máy lúc này như phát điên, miệng hô to mang theo vẻ điên cuồng, lần lượt xông lên phía trước, người thì giơ tay, người thì ra sức há to miệng, giống như một bầy dã thú.

"Xẹt!"

Bích Hổ giật lùi người về sau né tránh sự tấn công tới của hai ba người, cơ thể men dọc theo vách tường leo lên một nơi cao vài mét.

Trong khi né tránh những thanh gỗ và những vật dụng khác mà đám công nhân điên cuồng bên dưới ném và đập lên, gã lo lắng nói với Thiết Thúy trong băng tần: "Linda, mau nghĩ xem, còn có cách nào khác có thể giải quyết gọn nguồn lây nhiễm thứ cấp này không?"

Giọng nói của Thiết Thúy trong băng tần cũng lộ ra có chút lo lắng: "Người có năng lực hệ nhện rất khó giải quyết trực tiếp nguồn lây nhiễm thứ cấp này, đề nghị các anh lập tức rút lui, tôi sẽ thỉnh cầu trụ sở sính chi viện, chắc phải do người có năng lực hệ công chúa giống như Oa Oa đến giải quyết cô bé ấy.… ”

"Lại phải để Oa Oa ra tay sao?"

Trong giọng nói của Bích Hổ dường như có chút do dự rõ ràng: "Vả lại, những công nhân này..."

Lúc này Lục Tân cũng đã nấp trên đống vải cao bên cạnh, tạm thời an toàn.

Anh nghe cuộc nói chuyện giữa Bích Hổ và Thiết Thúy, lập tức nhận ra vấn đề.

Những công nhân này hiện tại đã bị ảnh hưởng nặng nề, vô cùng căm ghét mình và Bích Hổ, một khi rút lui, họ nhất định sẽ đuổi theo sát mình và Bích Hổ ra ngoài, mà nếu như vậy, bọn họ tất yếu sẽ đối đầu trực tiếp với quân đội phong tỏa bên ngoài.

Để tránh bọn họ trốn thoát ra ngoài, những người này sẽ chỉ có một số phận.

Trước đó Bích Hổ đã từng nói rằng việc giải quyết nguồn lây nhiễm luôn được ưu tiên hàng đầu.

Nhưng sau tất cả, đây cũng gần một trăm mạng người...

Điều này khiến Lục Tân đột nhiên khẽ nghiến răng, liếc nhìn cô em gái và nói nhỏ: "Anh thử xem!"

Nói xong anh liền nhảy xuống, bóng dáng xen lẫn trong đám công nhân nhà máy điên cuồng.

"Cậu có thể đối phó được nguồn lây nhiễm thứ cấp của cơ thể tinh thần thuần túy sao?"

Bích Hổ hiển nhiên cũng sửng sốt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi bức tường, lập tức thu hút một ít "hỏa lực" cho Lục Tân!

"Không hay, ngăn cậu ta lại!"

Nhưng trong băng tần, giọng nói của Thiết Thúy đột nhiên vang lên, thậm chí có chút khác thường.

Tuy cô ta nói dừng lại, nhưng muốn nói lại thôi, lời nói tiếp theo cũng không có nói ra ngay.

"Tuyến số hai!"

Bích Hổ hiểu rất rõ cô ta, lập tức đoán được là điều gì, nhỏ giọng nói một câu, đồng thời bấm nút bên tai.

Ngay sau đó, trong băng tần chỉ có anh ta và Thiết Thúy nói chuyện với nhau, giọng nói của Thiết Thúy vội vàng vang lên: "Cậu ta quả thực có thể đối phó trực tiếp với nguồn lây nhiễm thứ cấp, anh không thể đối phó trực tiếp với nguồn lây nhiễm thứ cấp cơ thể tinh thần thuần túy, đó là bởi vì không có khả năng đặc biệt để sử dụng sức mạnh của ý nghĩ, cũng chưa trải qua quá trình huấn luyện và hướng dẫn tương tự, nhưng cậu ta thì khác, cậu ta có khả năng làm tổn thương cơ thể tinh thần..."

"Điều này đã được chứng minh trong sự việc nguồn lây nhiễm 041 trước đây, nhưng không được để cậu ta làm như vậy!"

"..."

Bích Hổ có hơi căng thẳng nhưng cũng vô cùng kinh ngạc, lo lắng nói: "Tại sao?"

Giọng của Thiết Thúy hơi chùng xuống trước khi nói: "Cách đây không lâu đại tá Trần đã đưa cho tôi một tập tài liệu, trên đó có ghi rằng mặc dù lượng cấp tinh thần của cậu ta cực kỳ cao, nhưng nguy cơ mất kiểm soát cũng không thấp, vậy nên tuyệt đối nghiêm cấm cậu ta xử lý chuyện dễ khiến người ta mang áp lực tâm lý cực lớn, dù biết rõ đối tượng chỉ là nguồn lây nhiễm thứ cấp, nhưng nếu có hình ảnh và hình dáng của một cô bé..."

"Nếu cậu ta tự xử lý, có thể sẽ tạo nên áp lực không cần thiết và bóng tâm lý cho cậu ta..."

Bích Hổ sửng sốt, thậm chí có chút khó hiểu: "Đó rõ ràng là giả mà..."

"Tinh thần vốn là trạng thái hư ảo!"

Thiết Thúy trầm giọng đáp: "Ngăn cản cậu mất kiểm soát là ưu tiên hơn hết trong nhiệm vụ này, cho nên chúng ta không thể mạo hiểm..."

Giữa lúc một hỏi một đáp, mặc dù Bích Hổ đang thắc mắc, nhưng gã cũng nhanh chóng đến gần Lục Tân.

Lúc này, gần trăm người trong toàn bộ nhà máy đang điên cuồng lao về phía bọn họ. Khi rất nhiều người chen lấn nhau như vậy, quả thật không thể hình dung ra được sự hỗn loạn và chen chúc, ngay cả người có năng lực hệ nhện, trong tình huống đảm bảo rằng bản thân không bị thương, hơn nữa không được gây thương tích quá nghiêm trọng có thể chết người đối với những người xung quanh này, thì tốc độ lao về phía trước cũng rất chậm.

Nhưng vào lúc này, Lục Tân vốn đã ở gần hơn, đã đi theo đường ống trên mái nhà và chuẩn bị tiếp cận cô bé đó.

"Anh, chúng ta đi giải quyết nó, có được không?"

Lúc này hai mắt cô em gái sáng ngời, hưng phấn nói với anh.

"Không được!"

Lục Tân biết ý cô em gái nói "giải quyết" là gì, lập tức từ chối.

"Tại sao?"

Cô em gái bĩu môi không vui, điều này khiến Lục Tân chạy chậm hơn nửa nhịp, suýt chút bị dao phía dưới bay lên chém trúng.

"Bởi vì cô bé ấy trông rất tội nghiệp..."

"Tất cả lời nói đó đều là giả!"

"Trông giống thật mà..."

Khi Lục Tân đáp lời, hai chân anh đã bước lên các bức tường xung quanh, chạy bảy tám bước liên tiếp, lượn quanh đám người đứng đầu một nhóm công nhân đang đuổi theo anh và ném các loại vật dụng, sau đó tiện tay kéo một hàng gỗ chất thành đống ở xung quanh làm cả giá gỗ lập tức nghiêng đổ sập xuống.

Tất cả các loại gỗ và hàng hóa chất thành núi, chặn đứng nhóm công nhân đang rượt đuổi phía sau.

Và lúc này Lục Tân đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, vừa hay đáp ngay trước trước mặt cô bé.

Nhìn cô bé đang cầm món đồ chơi nhồi bông, anh nghiêm túc nói: "Em gái, em đừng làm ồn nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận