Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 316: Tìm ra nó và bắt nó (1)

"Chú cảnh sát, các chú hãy tin cháu, chúng cháu thật sự không làm gì cả..."

"Đúng vậy, chúng cháu chỉ đang trừ tà..."

"Không có không có, đừng nghe lời bọn họ nói bậy, không phải bất hòa về tình cảm..."

"Súng? Súng gì?"

"Chúng cháu không có nổ súng, không có nổ súng gì hết..."

Trước cửa phòng khách sạn, Tiêu Viễn đang cố gắng giải thích chuyện nổ súng vừa rồi với cảnh sát tuần tra đi tới.

Tuy nhiên, ngay cả khi thân phận của anh ta không thấp, anh ta cũng hoàn toàn không thể thuyết phục được đối phương về sự việc nghiêm trọng như “nổ súng” này.

Hai nhân viên cảnh sát đã cưỡng chế kiểm tra phòng khách sạn, sau đó lại làm ra bộ mặt nghiêm túc muốn kiểm kỹ tra xung quanh.

Nhưng mà ngay khi anh ta đang lo lắng toát mồ hôi nhưng lại không chịu "bán đứng" Lục Tân, thì hai cảnh sát tuần tra đã nhận cuộc gọi đến từ máy bộ đàm, một người đi đến bên cạnh nói vài câu, lúc quay lại thì sắc mặt đã thay đổi, thấp giọng nói nhỏ vài câu với cảnh sát tuần tra bên cạnh; cũng vào lúc này, Lục Tân ở cách đó không xa quay trở lại, hai cảnh sát tuần tra có chút căng thẳng, vội vàng chào lễ phép.

Giọng điệu cũng thay đổi từ chất vấn chuyện gì vừa xảy ra thành kính trọng: "Có cần trợ giúp gì không?"

Tiêu Viễn nhìn thấy cũng hơi ngẩn ra. Tại sao thái độ của hai cảnh sát tuần tra này lại thay đổi nhiều như vậy?

"Không không, cảm ơn các anh."

Lục Tân cũng vội vàng nói lời cảm ơn với họ, hai người lập tức gật đầu, chào lần nữa rồi nhanh chóng rời đi.

Cảnh tượng này khiến Tiêu Viễn có chút bối rối.

Mặc dù biết chắc Lục Tân đang giúp mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Đây là một chuyện nổ súng bắn người, cứ chấm dứt như vậy sao?

Sau khi nhìn thấy Lục Tân tùy ý bước vào sở cảnh vệ, thì càng đoán được thân phận của anh không đơn giản.

Nhưng bây giờ vẫn cảm thấy thế giới này thực sự có chút phi lý nằm ngoài dự liệu của mình...

... Không phải vì tại sao nhân viên trong công ty nhà mình lại lợi hại như vậy, mà là vì tại sao anh ta lại muốn làm thuê cho nhà mình?

"Lục... không, Tân... không, anh Tân..."

Sau khi thay đổi liên tiếp vài cách xưng hô, Tiêu Viễn mới khiến bản thân thoải mái hơn một chút và lo lắng hỏi: "Tôi... tôi nên làm gì đây?"

"Tôi thực sự nhỏ tuổi hơn anh."

Lục Tân liếc nhìn anh ta: "Anh là lãnh đạo của công ty chúng ta, gọi tôi là Tân là được rồi."

Da đầu Tiêu Viễn tê rân: "Tôi không phải loại lãnh đạo đó..."

Lục Tân bất lực, quyết định nhường anh ta một bước, không còn quan tâm đến cách gọi, mà hơi sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, nói:

"Bây giờ chuyện anh gặp ác mộng hàng đêm đã được giải quyết, đêm nay anh đã có thể ngủ một giấc thật ngon. Nhưng vẫn còn một vấn đề, đó là làm thế nào để tìm ra người khiến anh gặp ác mộng, chuyện này sẽ do tôi tới giúp anh xử lý..."

"Người khiến tôi gặp ác mộng?"

Tiêu Viễn đầu tiên là giật mình, sau đó trợn to hai mắt: "Là có người... có người hại tôi?"

Lục Tân gật đầu, nói: "Đúng vậy, có thể khẳng định rằng anh gặp ác mộng là do có người khiến anh gặp ác mộng."

"Hiện giờ tôi mới chỉ giải quyết vấn đề anh gặp ác mộng, việc phải làm sau này chính là tìm ra hắn."

"Được… được…"

Tiêu Viễn nghe vậy, trái tim run lên vì biết ơn.

Cả bản thân anh ta cũng không thể nói rõ lòng mình bây giờ là sợ hãi hay là tức giận nhiều hơn.

Thời gian đầu, cơn ác mộng liên tiếp không ngừng đó khiến anh ta nhiều lần suýt suy sụp, thậm chí nghi ngờ bản thân có thực sự biến thái hay không, khi biết Lục Tân có thể giúp mình, trong lòng anh ta chỉ có kích động và mong đợi, có thể không tiếp tục gặp phải cơn ác mộng như vậy nữa đã là mục tiêu lớn nhất rồi, thế nhưng, cho đến bây giờ khi anh ta nghe nói cơn ác mộng của mình hóa ra là do có người trù tính, thì anh ta lại trở nên tức giận.

"Làm phiền Lục... làm phiền anh Tân, anh nhất định phải..."

Vẻ mặt anh ta có chút nhăn lại: "Nhất định phải giúp tôi tìm ra hắn!"

Anh ta thực sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai lại ác độc như vậy, đến mức khiến mình ăn thịt em trai và em gái hết lần này đến lần khác...

Anh ta thà bị người khác chĩa súng vào mình.

"Tìm ra hắn là tất nhiên, nhưng chuyện này cần anh giúp."

Đối mặt với vẻ mặt tức giận và nhăn nhúm của Tiêu Viễn, Lục Tân trông vô cùng bình tĩnh và hơi xoa xoa thái dương.

"Trước tiên, anh phải nói thật cho tôi biết."

Lục Tân ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: "Trong mơ, rốt cuộc là có người ép anh ăn, hay là..."

"... Anh tự mình ăn?"

Một câu không đầu không đuôi như vậy, nhưng lại làm cho Tiêu Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tân, anh ta cảm thấy áp lực tâm lý cực lớn, cũng không dám nói dối một lời, một lúc sau mới lắp ba lắp bắp nói: “Mới… mới đầu, quả thực mơ đến một… một người lập dị, anh ta ép tôi, nhưng... nhưng sau vài ngày... kỳ thực... kỳ thực là tôi tự mình… làm những việc đó, tôi trong giấc mơ, dường như..."

Môi anh ta khẽ run, ngập ngừng một lúc lâu sau mới nói: "Dường như đã biến thành một người khác, rất... rất hưởng thụ quá trình đó. "

Lục Tân chỉ yên lặng nhìn anh ta, cau mày trầm ngâm.

"Tôi... tôi không muốn nói điều đó là bởi vì... là bởi vì tôi thực sự cảm thấy, người trong giấc mơ đó không phải tôi..."

Tiêu Viễn dường như đang cố gắng muốn giải thích: "Người trong mơ hoàn toàn là một tên biến thái, đó không phải tôi..."

Nói ra những lời này, đối với anh ta mà nói dường như cực kỳ khó khăn.

Nhưng kỳ lạ thay, Lục Tân cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu nói: "Tôi hiểu, anh cũng không cần lo lắng, đó cũng không thực sự vì trong lòng anh có suy nghĩ như vậy, chỉ là anh đã bị ảnh hưởng quá nặng thôi. Chỉ có điều..."

"Chuyện sau đó anh nhất định phải nói thật, hiểu không?"

"Ừ ừ, vâng, tôi thề..."

Tiêu Viễn gật đầu lia lịa, thậm chí còn thực sự giơ một tay lên.

"Không cần căng thẳng như vậy."

Lục Tân ra hiệu cho anh ta buông xuống, đồng thời cũng tự kiểm điểm trong lòng.

Có phải mình đã hơi quá nghiêm túc, làm cho lãnh đạo sợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận