Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1525: Lực lượng ảo tưởng chung cực (3)

Rắc rắc...

Tiếng vang cực lớn tràn ra, mặt đất và vách tường nơi nắm đấm của bản thân đập vào trở nên bẩn thỉu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã thay đổi trở lại như trước đây.

Hơn nữa lực lượng ảo tưởng của bản thân giờ đã trở nên vô ích, không có tác dụng gì cả.

Đây quả là một cảnh tượng không thể tin được.

Nhưng trong đầu của Lục Tân, luồng thông tin vừa nhận được nhanh chóng kết hợp với hiện thực, khiến anh nhận ra nguyên do nằm ở đâu.

Ổ cứng sáng thế.

Ổ cứng sáng thế có lực lượng đủ bao trùm toàn bộ thế giới và mọi sinh vật tinh thần.

Theo một mức độ nào đó, ổ cứng sáng thế chính là Vực Sâu.

Nơi thực tế phản chiếu, không chỗ nào Vực Sâu không có mặt.

Cho dù là lực lượng ảo tưởng của bản thân, cũng kém xa ổ cứng sáng thế, còn lâu mới bằng lượng cấp.

Không có bất kỳ lực lượng riêng lẻ nào có thể so sánh được với ổ cứng sáng thế.

Do đó dưới sự bao trùm của lực lượng từ ổ cứng sáng thế, lực lượng ảo tưởng của bản thân cũng sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức.

Hơn nữa thứ duy nhất của bản thân có thể uy hiếp được ảo tưởng này, chính là những hạt đen trong cơ thể.

Tuy nhiên, ngay cả lực lượng của các hạt đen cũng chỉ có thể tiêu diệt một phần lực lượng ảo tưởng trong một thời gian ngắn.

Nhưng tiêu diệt ở đây chỉ là một phần nhỏ, ngay lập tức sẽ được bù đắp bởi lượng khổng lồ ngay sau đó.

Tất cả, không có cách nào, bản thân cũng bị mắc kẹt trong ảo tưởng.

"Anh không nên ra tay..."

Cùng lúc đó, Lục Tân còn muốn thúc giục lực lượng của các hạt đen một lần nữa để phá vỡ ảo tượng này, nhưng lời nhắc nhở lớn tiếng của Tiến sĩ An đã đến theo sau đó. Cô ta thậm chí còn tỏ ra lo lắng hét lên: “Anh không nên xuất hiện cùng lúc với lực lượng ảo tưởng sinh ra quá nhiều này, nếu không ngược lại sẽ rơi vào tay bọn họ. Anh không cần quan tâm gì cả, tôi sẽ... nhất định sẽ giúp anh tìm được cơ hội rời đi..."

"Chuyện này..."

Đây là lần đầu tiên Lục Tân nghe được lời đề nghị khiến anh vô cùng khó chịu như thế này.

Nhưng trong lòng anh cũng mơ hồ biết rằng Tiến sĩ An nói có lý, càng không tìm được giải pháp nào tốt.

"Đừng tùy tiện thay đổi vị trí của mình..."

Tiếng quát trầm thấp của Tiến sĩ An từ phía trước truyền đến lần nữa, có vẻ tàn nhẫn hơn một chút: "Lát nữa theo tôi xông ra ngoài."

Lúc này, cô ta đang nấp sau một máy bán hàng tự động, rút súng tiểu liên lên và xả đạn về phía trước.

Nhưng thứ bay ra khỏi họng súng chỉ là những viên đạn thông thường.

Cho dù như vậy, cô ta cũng cần phải liên tục nhắc nhở đám người Lục Tân, không được thay đổi vị trí.

Bởi vì thân mình đang ở trong ảo tưởng, các đối thủ trong giao tranh có thể trở thành đồng bạn bất cứ lúc nào.

"Xịch xịch xịch xịch..."

Cô ta bắn một cách tàn nhẫn, bắn đến trong viện nghiên cứu khắp nơi đều là vỏ đạn bay tán loạn, các nhân viên bảo vệ được trang bị đầy đủ vũ trang đều kinh hãi, tạm thời né tránh, hơn nữa nhân viên bảo vệ không kịp tránh né cũng bị bắn khắp người toàn dấu đạn, co giật ngã xuống đất.

Một trong những hạn chế của lực lượng ảo tưởng.

Thế giới giả tưởng càng thực thì càng phải tuân theo định luật vật lý.

Một người ở trong ảo tưởng, bị trúng đạn từ người trong ảo tưởng, sẽ chết về mặt tinh thần.

Tuy nhiên, các nhân vật được phác thảo trong ảo tưởng cũng sẽ chết nếu họ bị trúng đạn, nếu không sẽ khiến ảo tưởng không đủ chân thật.

Trừ khi lực lượng của bản thân vượt trội hơn đối thủ rất nhiều, mới có thể thêu dệt ảo tượng thành cảnh tượng kỳ quái.

Một điểm khác, lực lượng ảo tưởng cũng không phải là tầm nhìn sai lệch.

Lực lượng ảo tưởng có thể thay đổi con người từ nông đến sâu, từng tầng một.

Họ nhìn thấy sự kinh hoàng của ảo tưởng này, nhưng thực tế, sự kinh hoàng này chỉ mới bắt đầu.

Trong lực lượng ảo tưởng, nếu ở lâu, sẽ bắt đầu từ tri giác, sau đó đến dục vọng, cảm xúc, bản năng và thậm chí cả trí nhớ, từng bước một, tất cả đều đồng bộ với thế giới giả tưởng.

Đến khi đó, khả năng phát hiện ra sự thật sẽ vĩnh viễn mất đi, hoàn toàn bị bỏ lại trong thế giới giả tưởng.

Vì vậy, nhất định phải rời đi càng sớm càng tốt.

"Đi với tôi!"

Lúc này, Tiến sĩ An đột nhiên đứng lên, vừa nổ súng vừa hét lên: "Chú ý hai chân của tôi, nhất định phải duy trì cùng tần suất."

Trong tiếng hét lớn, cô ta chợt đứng dậy, đá văng giày, lòng bàn chân chạm đất.

Vừa chế áp hỏa lực, vừa sải bước về phía trước.

Lúc này, cô ta đã thi triển ra năng lực "hồ sơ".

Dùng lòng bàn chân chạm đất, tiếp xúc hiện thực nhiều nhất có thể, sau đó thi triển ra năng lực hồ sơ, suy diễn ra hiện thực nên có hình dáng gì, mượn điều này tìm ra một lối thoát và để đám người Lục Tân duy trì cùng tần suất với cô ta, để đảm bảo hành động của họ nhất quán, sẽ không vô tình làm xáo trộn đội hình và vị trí, khiến mọi người thất lạc hoặc bị quỷ dị thừa dịp lẻn vào.

"Như vậy, e rằng vô dụng..."

Được kéo bởi hai tiến sĩ Trương Vương, Lục Tân đi theo họ.

Nhưng trong lòng lại chỉ cảm thấy lo lắng.

Không khỏi phải thừa nhận rằng, những gì Tiến sĩ An làm ra đã là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng mà vô ích.

Lực lượng ảo tưởng mà họ đối mặt quá mức mạnh mẽ.

Phương pháp của Tiến sĩ An có lẽ có thể giúp họ đi ra mười mét, hai mươi mét, nhưng làm sao có thể bước ra khỏi toàn bộ viện nghiên cứu?

Huống chi, vừa rồi cô ta rõ ràng đã theo dõi anh.

Đôi mắt đã chảy máu, trạng thái hiển nhiên cũng đạt đến cực hạn.

Cô ta không thể chống đỡ được bao lâu.

Lúc này chỉ miễn cưỡng liều mạng dẫu biết rõ không thể làm được.

Nhưng mà, anh có thể làm gì được?

Nhờ vào lực lượng của các hạt đen, đánh loạn xạ ở khắp mọi nơi?

Như vậy hành lang bên dưới lòng đất của toàn bộ viện nghiên cứu có thể sụp đổ, tất cả mọi người đều sẽ bị đè chết.

Nhờ vào lực lượng của người nhà?

Nhưng mà, cha vừa mới đoạt lại quyền hành, đang tìm lực lượng trở về, trong thời gian ngắn, sợ là không thể tới kịp.

Còn mẹ...

... Đôi mắt tinh tường của mẹ có lẽ có thể nhìn thấu được ảo tưởng, nhưng mà bà đang ngủ say.

Cưỡng bức đánh thức bà dậy, rất có thể gây ra tổn thương không thể phục hồi cho bà.

Em gái...

Năng lực hệ người nhện của em gái không thể giúp được gì ở đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận