Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1412: Tìm lại trí nhớ ba năm kia (1)

Sau trận chiến vừa rồi, khắp nơi trên cánh đồng hoang đều là ổ gà ổ vịt, con đường cũng bị thu nhỏ đi mấy phần.

Nhìn những dấu vết ở trên đường sá, thật sự giống như là hai đội quân hỏa lực công nghệ cực kỳ cao giao chiến với nhau, mới có thể để lại dấu vết như vậy.

Cũng rất khó có người ngờ rằng, nơi này quả thật từng trải qua trận chiến của hai bên.

Chẳng qua là một bên trong đó, chỉ có một mình người được gọi là Đơn Binh.

Dĩ nhiên danh hiệu thuộc về danh hiệu, một người đại diện cho quân đội thì chắc cũng hợp lý chứ?

Ví dụ như đội phó Bích Hổ, rất tự nhiên mà đón nhận những bố trí này của gia đình Lục Tân.

Không những lái xe ổn định trên con đường đầy ổ gà ổ vịt, hơn nữa còn có thể cười nói thông qua tiếng gió với người nhà Lục Tân.

Bầu không khí hòa hợp một cách lạ kỳ.

Hòa hợp đến mức mà, khi anh ta vừa nói những chuyện ngày thường với người nhà không thể nhìn thấy của Lục Tân, vừa lái xe tải đến dưới căn nhà cũ của Lục Tân. Lúc chuẩn bị rời đi, người nhà anh đều quyến luyến không thôi, muốn mời anh lên nhà ngồi một chút.

Có điều Bích Hổ vẫn lấy lý do là không muốn quấy rầy người nhà Lục Tân nghỉ ngơi, đưa theo Hùng Hải Tử rời đi.

“Đi đường cẩn thận…”

Người nhà Lục Tân đứng trước tòa nhà cũ, đưa mắt nhìn theo bóng người Bích Hổ biến mất ở phía sau góc tường.

“Hộc…”

Bích Hổ vừa mới quẹo qua góc tường, bất chợt hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa quỳ ở trên mặt đất: “Anh Hổ, anh làm sao thế?”

Trên mặt Hùng Hải Tử ngập tràn bội phục nhìn Bích Hổ, ân cần đỡ gã ta lên.

“Quá dọa người!”

Bích Hổ nhẹ nhẹ vỗ ngực, sắc mặt u tối nói tiếp: “Thực lực của đội trưởng càng ngày càng đáng sợ. Trước kia ngồi cùng xe với anh ấy luôn cảm giác, thật ra trong xe có mấy người. Có người híp mắt cười nhìn mình, giống như đang tính toán có thể biển mình thành con chốt thí như thế nào. Có người khiến bản thân khó chịu, lúc nào cũng suy nghĩ xem băm mình thành mấy khối. Tồi tệ nhất là còn có người muốn đem mình làm đồ chơi…

“Cậu có thể hiểu được cái cảm giác mặc dù đang ngồi trên xe, nhưng lúc nào cũng muốn chạy trốn không?”

Hùng Hài Tử nhìn chiếc xe mình vừa ngồi trong, rất khó để hiểu nổi.

Thằng bé hiếu kỳ nói: “Bây giờ thế nào rồi?”

“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Bích Hổ nói tiếp: “Bây giờ tôi đang biết, mình không trốn thoát được rồi.”

“Sau khi cam chịu số phận sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Hùng Hài Tử nhìn kỹ, mặc dù không hiểu nhưng nó lại cực kỳ kinh ngạc.

“Anh Hổ, anh giỏi lắm. Chẳng trách những người ở đây đều nói, vị trí quan trọng nhất của bộ phận thông quan đặc biệt trong Thanh Cảng, một là thủ lĩnh giáo sư Bạch luôn dọn dẹp những ô nhiễm đặc thù này, hai là bộ trưởng Trầm để phòng thủ và thứ ba chính là đội trưởng của tiểu đội Đơn Binh.”

“Cũng được, cũng được…”

Bích Hổ mất tự nhiên, xua tay nói tiếp: “Công việc đều có người cần phải làm mà.”

“Lại nói, tôi cố gắng lâu như vậy, sẽ có thể trở thành nhân tài đặc biệt cấp sáu của Thanh Cảng rồi.”

Vừa nói nụ cười không nhịn được mà xuất hiện trên mặt gã ta: “Cuối cùng Linda cũng phải gả cho tôi.”

“Em vừa mới tăng ba cấp, có phải cũng không cần đi học nữa rồi không?”

Trên mặt Hùng Hài Tử cũng ngập tràn ngạc nhiên mừng rỡ.

“Đâu chỉ là như vậy.”

Bích Hổ vỗ bả vai của thằng bé, cười nói: “Tính toán của nhiệm vụ lần này, cậu có thể thăng lên bốn cấp, làm hiệu trưởng còn được nữa…”

“Anh Hổ, anh thật giỏi.”

“Yên tâm! Chăm chỉ học tập ở trong tiểu đội Đơn Binh của chúng ta, cậu cũng có thể…”

Hai người càng trò chuyện càng vui vẻ, dưới vầng trăng máu, vui vẻ vỗ tay chúc mừng.

Có điều hai người bọn họ cũng không biết, ở bên cạnh bọn họ, thật ra thì còn có mấy sợi xúc tua của con quái vật đang sinh trưởng.

Bích Hổ và Hùng Hải Tử vui vẻ chúc mừng, nó đi theo cũng cực kỳ vui vẻ, quơ quơ sợi lông tuyến.

Nhưng khi Bích Hổ và Hùng Hải Tử bắt đầu vui vẻ thương lượng xem công lao của hai người lần này như thế nào con quái vật nhỏ mới bỗng nhiên ý thức được điều gì đóm ngơ ngác đứng hồi lâu. Mấy sợi xúc tua cũng bất lực rủ xuống, giống như đưa đám, cũng giống như ủy khuất.

“Lần sau nhất định phải nhiệt tình hơn nữa, mời anh ta vào nhà ngồi một chút.”

Lục Tân và người nhà cùng tiến vào trong căn nhà cũ, vẫn đang cười thảo luận bày tỏ sự hài lòng đối với Bích Hổ.

Có điều sau khi đi vào căn nhà cũ, nụ cười trên mặt Lục Tân từ từ biến mất, yên lặng quay đầu nhìn một cái.

Bên ngoài căn nhà cũ, vầng trăng máu vẫn hạ xuống. Trên bầu trời thành phố, dưới ánh đèn đường mờ tối của đường phố, những tòa kiến trúc cao thấp xung quanh chằng chịt phần lớn đều không có đèn sáng, cái thế giới này vẫn yên tĩnh mà tịch mịch như vậy, nhưng hình như bắt đầu xuất hiện những khí tức thần bí mà nguy hiểm.

“Cảm giác hoàn thành nhiệm vụ lần này hoàn toàn không giống với những lần trước đây…”

Lục Tân ngừng lại, đứng trong hành lang của tầng một, im lặng một hồi mới thản nhiên nói.

“Là bởi vì bị ánh mắt kia dòm ngó hay bởi vì người cầm kiếm đã chết rồi?”

Dường như mẹ rất hiểu tâm trạng của anh, nhẹ nhàng đi vào căn nhà cũ, sau đó mới chậm rãi xoay người hỏi nhỏ.

“Chắc là đều có.”

Lục Tân suy nghĩ một chút, nhỏ giọng trả lời: “Người cầm kiếm chết, còn có những cặp mắt đang theo dõi kia, giống như hai chuyện khác nhau, nhưng lại có một mối liên hệ nào đó. Mà nếu nói đúng chuyện khiến cho con có cảm giác không thoải mái là, trong quá trình này luôn có cảm giác con đã quên mất bí mật nào đó, bị cặp mắt kia nhìn thấu bí mật mà chính con cũng không thể hiểu nổi, đã bị người khác trộm đi.”

Không khí trong căn nhà cũ trở nên hơi kìm nén.

Từ việc bản thân mình tự xét xử mình, rồi đến giải hòa với chính mình, tất cả đều là vì để tiêu diệt người cầm kiếm, dẫn động ánh mắt ở trên ngai vàng.

Lục Tân có cảm giác bí mật của bản thân mình bị người ta nhìn thấu.

Điều đáng ghét nhất là, những bí mật này thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không rõ ràng.

Nhưng mới vừa rồi ở trong cánh đồng hoang bên ngoài, thậm chí anh cũng không thể thảo luận những vấn đề này với người nhà.

Chỉ có khi trở lại căn nhà cũ mới có thể đảm bảo những câu chuyện này không bị người khác dòm ngó.

“Quả thật là có loại cảm giác này.”

Mẹ nhẹ nhàng gật đầu một cái cười nói: “Có điều cũng không cần phải lo lắng, bọn họ núp trong bóng tối, điều này chứng tỏ bọn họ sợ.”

“Mà nếu chúng ta có thể phát hiện ra trước thời hạn, đương nhiên có thể sắp xếp trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận