Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1374: Quái vật Lục Tân bên trong căn nhà cũ (1)

Lục Tân lúc này đang bị từng thanh kiếm như một tác phẩm nghệ thuật xuyên qua cơ thể, mà trí nhớ mình trong cơ thể anh xuất hiện mâu thuẫn kịch liệt, từng cái tay liều mạng chống lớp da lên, mong muốn phá ra ngoài lúc này, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Vô số thanh kiếm cắm trên người anh, máu tươi chảy xuống theo chuôi kiếm, hợp thành một dòng sông nhỏ bên chân anh.

Bên trong dòng sông, những sợi tơ màu đen đang từ từ phát triển.

Những sợi tơ này trèo lên cơ thể anh, kẽ hở hai phiến môi của anh, kẽ hở ánh mắt của anh.

Lục Tân lúc này đang bị vây trong lồng giam trí nhớ, bị ngăn cách với toàn bộ thế giới bên ngoài.

Mà lực lượng tinh thần của anh lúc này bỗng lan tràn vô ý thức, dần dần dung hợp với lực lượng tinh thần của cô Tiểu Lộc.

Những âm thanh chơi đùa như thật như ảo, bắt đầu không ngừng phát triển, hơn nữa càng ngày càng chân thật.

Bên trong thành vệ tinh số hai của Thanh Cảng mỗi một người đều dường như thấy được bóng ma có bóng đứa trẻ chui tới chui lui.

Bọn họ cười rất vui vẻ giống như tia sáng mặt trời vậy

Nhưng bọn họ cười càng vui vẻ, không khí lại càng xuất hiện cảm giác áy náy đè nén người khác.

Loại cảm giác áy náy này, đủ để nhấn chìm tất cả lý trí và ký ức.

Cũng trong lúc đó số tám đang canh giữ ở trước mặt cô Tiểu Lộc.

Trên người anh mặc một bộ tây trang màu đen cùng với áo sơ mi trắng đều đã bị máu tươi ở đây nhuộm đỏ, từng đóa hoa máu đang không ngừng nở rộ.

Bàn tay anh ta không ngừng run rẩy, bên trong bộ âu phục này cũng chứa một thanh kiếm xét xử, cũng đang không ngừng run rẩy.

Giống như đang thúc giục anh ta, bảo anh ta mau ra tay với cô gái trước mắt này, hoàn thành xét xử.

Nhưng số tám chỉ im lặng, ôm cặp đứng một chỗ.

Trên mặt trên trán anh ta không ngừng xuất hiện từng đường vết thương, giống như là vết nứt bên trên đồ sứ.

“Tại sao lại là tôi?”

Anh ta tự lẩm bẩm, ánh mắt lờ mờ: “Tại sao lại giữ tôi lại?”

“Số chín, số chín, không phải anh muốn ngăn cản tôi sao?”

“Tại sao không giết tôi luôn, lại muốn để tôi đơn độc ở lại chỗ này?”

Trong giọng nói anh ta ngập tràn cảm giác không hiểu, cũng chịu đựng loại hành hạ mãnh liệt này, cả người như muốn điên đến nơi.

“Bởi vì cậu ấy tin tưởng cậu…”

Một âm thanh dịu dàng vang lên bên tai số tám, lực lượng tinh thần bỗng nhiên rung động một cách kỳ lạ, giống như có một người đàn bà đang than thở:

“Mặc dù bởi vì cậu cố chấp tức giận, mặc dù cũng hận không thể đánh được cậu một trận, mặc dù rất không thích hành động thích tố cáo của cậu, nhưng dù sao cậu vẫn là người nhà của cậu ấy, vẫn lớn lên cùng với cậu ấy ở trong cô nhi viện, cho nên trong trí nhớ của cậu ấy, cậu vẫn luôn là người nhà…”

“Số tám, cậu ấy cũng hy vọng cậu có thể trở thành Hứa Kinh, thực sự thoát khỏi mấy con số này.”

Nghe được những âm thanh này, cơ thể số tám bỗng nhiên run rẩy lợi hại hơn, nước mắt bỗng tràn ra ngoài.

Nhìn cô Tiểu Lộc đang nằm trên ghế sa lông , tình cảm của anh ta lập tức trở nên duy trì một cách khó khăn.

“Những gì tôi từng làm thật sự là sai lầm rồi sao?”

Lục Tân đang bị vây trong lồng giam trí nhớ, mê man nhìn những chuyện mình từng làm qua.

Anh vốn dĩ cho là mình không sợ bị xét xử.

Dù sao bản thân anh cũng luôn tích cực cố gắng tiến lên, bản thân nhất định rất hoàn mỹ.

Nhưng sau khi hoàn toàn bị lực lượng xét xử ảnh hưởng, anh mới chợt phát hiện, cuộc đời của bản thân mình đúng thật là thê thảm không nỡ nhìn.

Từ vụ của cô nhi viện đến vụ của công ty, từ công ty đến chuyện gia nhập bộ phận thông quan đặc biệt.

Những chuyện mà anh đã đi qua, có chỗ nào hối hận không?

Có, cực kỳ nhiều.

Dường như mọi chuyện bản thân anh đều có thể làm được tốt hơn, đều sẽ không hành động ngu xuẩn như vậy, im lặng quan sát mỗi một đoạn đời người của bản thân mình, phát hiện bản thân mình làm rất nhiều chuyện hối hận, thậm chí khiến cho anh xấu hổ không chịu nổi, muốn giết chết chính mình.

Cuối cùng, chỉ còn lại một lời nguyền rủa, nếu như lúc ấy không làm như vậy thì tốt rồi.

Lục Tân đang tự nhìn qua mỗi một bản thân mình trong quá khứ.

Bọn họ bị thanh kiếm màu bạc xét xử đâm thủng, nhìn ngực bọn họ chảy máu im lặng đứng trước mặt mình.

Nhìn vẻ mặt trên từng người bọn họ, hoặc là đau khổ, hoặc là xấu hổ.

Nhìn bọn họ xếp một hàng dài, từ lúc mình bắt đầu có trí nhớ đến tận bây giờ, xếp hàng trước mặt anh.

Vào lúc này, anh chỉ có một suy nghĩ muốn phủ nhận tất cả mọi thứ.

Dưới tác dụng của cơn giận to lớn và cảm giác xấu hổ, anh cầm một thanh kiếm xét xử lên, tức giận đâm mỗi một bản thân mình.

Chỉ có giết chết chính mình trong quá khứ, mới có thể xóa đi những sai lầm đã từng phạm phải.

Mỗi một thanh kiếm cắm vào cơ thể mình, đều mang lòng căm hận đối với chính mình.

Ở trong trí nhớ của mình, tự mình tạo ra một chiến trường chết chóc.

Giết từng bản thân mình qua mỗi một giai đoạn.

Cho dù là lúc ở trong công ty lặng lẽ chơi game, hoặc là lúc âm thầm nhận bao lì xì.

Lúc bị người ở trong công ty tạo áp lực lớn, hoặc là lúc cố gắng diễn trò trước mặt cô Tiểu Lộc.

Cuối cùng anh xuyên qua một khoảng không rất dài, đó là bộ phận thực sự thiếu sót trong trí nhớ của anh, đi tới lúc ban đầu.

... Cô nhi viện.

Đây là nơi xảy ra tất cả mọi chuyện, cũng là nơi bắt đầu tất cả những đau khổ hôm nay anh phải chịu.

Lục Tân hận nhất là nơi này, cũng hận nhất là bản thân anh ở lúc này.

Vì vậy, anh cầm theo thanh kiếm xét xử đã từng giết chết rất nhiều người, xông vào cô nhi viện, đi tới cuối cùng của trí nhớ.

Hoặc là nói ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện

Anh nhìn thấy được chính mình trong trí nhớ, là người đầu tiên trong quá khứ của anh.

Đó là một đứa trẻ đang ngồi ôm hai chân, sắc mặt tái nhợt núp trong phòng thí nghiệm, yên lặng quan sát.

Đứa bé ngẩng đầu lên, khắp người toàn là máu, đối mặt với Lục Tân đang cầm thanh kiếm xét xử trong tay, ánh mắt vô cùng sạch sẽ, cả người cũng trống rỗng.

Đây là mình ban đầu sao?

Chính là con quái vật này giết chết tất cả mọi người trong cô nhi viện sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận