Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 617: Lục Tân dưới ánh trăng máu (1)

“Bùm!

“Bùm!”

“Soạt. . .”

Ngoài phần ngoại thành ra thì đại đa số những tòa nhà trống rỗng và những phòng ốc bỏ hoang đều chất kín quái vật máu thịt đáng sợ.

Chính những quái vật này đã khiến cho đám người Lục Tân đã gặp không ít khó khăn khi mới bắt đầu xông vào thành phố này. Cũng bởi vì những quái vật đó nên “thần” ở cuối con đường kia, trong lúc bắt đầu trưởng thành mới có thể chớp mắt có được cơ thể khổng lồ như vậy.

Loại cơ thể này gần như bảo đảm cho “thần” sẽ không chết đi.

Cho dù dùng loại vũ khí nào, từng giết chết nó một lần thì nó vẫn có thể sống lại, thậm chí không thể làm chậm sự phát triển của nó.

Mãi cho đến khi nó kéo dài ô nhiễm đến những dân cư ở vùng ngoại thành thì đột ngột bị chặn lại.

Sau đó, tất cả mọi thứ cũng thay đổi.

Những tiếng động to lớn và hỗn loạn đồng thời vang lên ở những nơi khác nhau trong thành phố bỏ hoang này.

Những quái vật máu thịt ẩn nấp trong bóng đêm chợt di chuyển.

Có một số phòng ốc chợt sụp đổ, một đống máu thịt thoát ra từ bên trong. Những đống máu thịt đó giãy giụa, phía trên có vô số cái miệng đang đều đang kêu la thảm thiết, giống như là đang hoảng sợ muốn chạy thoát khỏi bóng tối.

Nhưng, chúng nó chỉ trốn được một nửa thì đã bị cái bóng âm u trong góc đuổi kịp.

Từng điểm màu đen dần dần lan ra trên cơ thể và bao phủ hoàn toàn bọn nó bên trong cái bóng.

Nửa ngày sau, cái bóng đen tối lui lại, những quái vật máu thịt đó lại trở nên cứng đờ.

“Tạch tạch tạch!”

Cơ thể của bọn nó bắt đầu đông cứng lại từ trên xuống dưới, sau đó đủ loại tư thế chạy trốn vĩnh viễn bị dừng lại.

Có tên đang phá tường để xông ra được một nửa, lặn lộn, ngọ nguậy chộp về phía mặt đất. Bên trong cơ thể khổng lồ của nó có thể nhìn thấy rất nhiều đồ vật hình người đang leo lên, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, thậm chí còn không ngừng quay đầu lại nhìn, giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo.

Nhưng sau lưng nó chỉ có một cái bóng đen thui mà thôi.

Trước người của nó cũng là một cái bóng đen thui.

Khi cả hai cái bóng phía trước và phía sau đó đồng thời ép về phía nó thì nó cũng chỉ có thể hoảng sợ mà phóng lên trên không.

Rất tiếc là nó không biết bay.

Giống như một bức điêu khắc hậu hiện đại có phong cách cực kỳ mãnh liệt.

Từng tòa nhà đổ xuống là những bức điêu khắc lập tức hình thành.

Trong đó, có cái vừa phá vỡ mặt đất, duy trì tư thế đang ra ngoài được một nửa.

Có con quái vật đang phồng lớn lên sắp phá vỡ phòng ốc nhưng bởi vì đông cứng lại nên ngược lại chống đỡ cho phòng ốc.

Tất cả quái vật máu thịt đều xuất hiện một loại trạng thái hoảng sợ vốn không tồn tại trên người nó.

Bọn nó thực sự muốn chạy trốn, nhưng lại trốn không thoát.

Bởi vì bọn nó đột nhiên nhận ra, thứ mang đến nguy hiểm cho bọn nó đang ẩn nấp trong bóng tối.

Không thể nghi ngờ là cơ thể của quái vật máu thịt rất khổng lồ.

Nó gần như chen chúc đầy trong mỗi góc tối của thành phố bỏ hoang này.

Nhưng so với bọn nó càng khổng lồ hơn chính là bóng tối, bởi vì nó đủ để giấu những quái vật máu thịt này đi.

“Ừng ực. . .”

Lúc này những thành viên trong tiểu đội liên hợp những người có năng lực chợt run rẩy cả người. Bọn họ đồng loạt rút lui và và đề cao cảnh giác.

Chỉ là phương hướng bọn họ quan sát là không giống nhau, có người nhìn về bên trái, có người nhìn về bên phải, có người lại ngẩng đầu nhìn lên trên.

Nhưng sắc mặt của bọn họ đều rất ảm đạm.

“Các người… có cảm thấy hình như trong bóng tối có thứ gì đó đang nhìn chúng ta hay không?”

Bác sĩ là người phản ứng nhanh nhất, nỗi sợ mà anh ta cảm nhận được cũng khắc sâu nhất.

Sắp bị dọa đến mức bình thường rồi.

“Có. . .”

Người phụ nữ phong cách Gothic bên cạnh cổ họng khô rát, giọng nói không lưu loát: “Hình như… hình như…”

Cô ta cố gắng nhớ lại một lát, rồi giọng run run nói: “Trước khi tôi thức tỉnh năng lực đã từng gặp phải một tên biến thái, hắn… Ngày nào hắn ta cũng đi theo tôi, đi theo vài ngày, mỗi khi xung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh thì tôi sẽ lập tức sinh ra một cảm giác cực kỳ không thoải mái. Tôi vẫn muốn tìm nhưng lại không tìm thấy hắn. Mãi cho đến một ngày, hắn bỗng xuất hiện đằng sau màn cửa nhà tôi, lộ ra một nụ cười…”

“Chính là loại cảm giác này…”

Tất cả mọi người phản ứng lại, liên tục gật đầu.

“Cho nên. . .”

Người đàn ông đẹp đẽ đã không che khăn tay ngoài miệng nữa mà hai cánh tay đều cầm vào súng, thấp giọng nói.

Nghe câu nói này, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Trần Tinh.

Nhưng rõ ràng là Trần Tinh cũng đang ngơ ngác, lồng ngực không ngừng phập phồng, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, từ từ lắc đầu.

“Cạch, cạch, cạch. . .”

Đột nhiên từ sau lưng Trần Tinh truyền đến tiếng răng va chạm vào nhau, bóng dáng của một con quái vật nhỏ màu đỏ hiện ra.

Nó bị dọa hiện ra nguyên hình.

“Chú… chú ơi. . .”

Trong không khí lặng im phăng phắc, Bích Hổ chợt lên tiếng: “Chúng cháu… chúng cháu đều là đồng nghiệp của anh Tiểu Lục mà…”

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía gã, còn tưởng rằng gã bị dọa điên rồi.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, sau khi Bích Hổ dùng một loại biểu cảm sắp phát khóc để nói ra câu nói này thì ánh mắt làm người ta sợ hãi đó lại từ từ biến mấy. Không biết có phải ảo giác hay không, tựa như bọn họ còn nghe được một tiếng cười “ha ha” từ đâu đó truyền đến.

Một đám người đều dùng ánh mắt càng hoảng sợ nhìn về phía Bích Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận