Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 136: Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! (2)

“Đã được trụ sở chính phê chuẩn, bây giờ chuẩn bị rút khỏi nhiệm vụ!”

Trong kênh, giọng của Thiết Thúy vững vàng vang lên: “Bao gồm thành viên tổ hành động đặc biệt và binh lính đóng quân, lập tức chấp hành!”

“Rầm!”

Phía trên bức tường, sắc mặt Bích Hổ dần trở nên phức tạp, gã đứng nhìn Lục Tân phía xa xa, rồi lại không biết phải nói thế nào. Mà bên cạnh gã, các chiến sĩ đóng quân trên tường thành rõ ràng cũng rất ngạc nhiên. Trước kia họ đã được dạy, cùng với những huấn luyện hằng ngày, trong đầu luôn có một tư tưởng, đó là cho dù có xảy ra vấn đề gì cũng không được tự tiện rút quân, nhất định phải bảo vệ tường thành thật tốt.

Mà bây giờ, trong tình huống tường thành gặp nguy hiểm, họ lại rút lui trước, đây là lần đầu tiên.

Nhưng thấy đội trưởng đã lớn giọng kêu gọi, bọn họ cũng vội vàng đẩy nhanh hành động, có vẻ cực kỳ căng thẳng.

Dưới tình huống tất cả mọi người đều đang cực kỳ căng thẳng, chỉ có Hàn Băng nói nhỏ một câu trước khi kênh trò chuyện bị cắt đứt, cô ta nói:

“Đồng chí nhất định phải cẩn thận!”

Lục Tân im lặng gật đầu, không nghĩ rằng thật ra Hàn Băng sẽ không nhìn thấy hành động gật đầu của mình.

Sau đó anh tháo tai nghe xuống, cũng gỡ cameras trước ngực bỏ vào túi.

Anh nhìn về con quái vật tinh thần phía trước, nhìn thấy cơ thể nó không ngừng to lên, lúc này đã cao đến mấy chục mét. Khối lượng tăng lên khiến cho tốc độ của nó chậm lại thấy rõ, nhưng nó vẫn không ngừng di chuyển về phía trước, mỗi lần nó di chuyển sẽ có mấy chục người bị nó bao trùm, sau đó nó sẽ hút tinh thần của họ rồi dung hợp thành một phần của mình, rồi thể tích sẽ dần phình to ra.

Máy đo lường đã vang lên tiếng “tích tích tích” thật lâu mà Lục Tân không hề chú ý.

Anh không biết lúc này quái vật tinh thần đã đột phá lên bốn nghìn… Hay là năm nghìn rồi?

Anh ném mạnh máy đo lường xuống đất, rồi dẫm lên nó một phát, vì anh cảm thấy tiếng động này làm anh hết sức bực mình.

“Mẹ...”

Anh ngẩng đầu nhìn quanh, khắp mọi nên đều được phủ một ánh trăng màu đỏ nhạt.

Trên đầu của đám người đang khóc thút thít có một con quái vật mặt người cao hơn mười mét, to chừng hai ba mươi mét đang dần bò đi xa.

Những người bị con quái vật đó bò tới căn bản là không có ý thức phản kháng nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Bích Hổ và đội quân tuần tra thành phố, thậm chí cả tiểu đội điều tra bên cạnh cũng đều rút khỏi nhiệm vụ.

Ngay cả Lục Tân, lúc này cũng chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh.

Trong mắt Lục Tân, hiện tại chỉ có em gái còn đuổi theo con quái vật tinh thần, cô cong mông ra sức cào phía sau lưng quái vật tinh thần.

Có điều chút tổn thương mà cô gây ra cho con quái vật vốn không đáng giá nhắc tới.

Cô dốc sức như vậy dường như tin chắc rằng mình có thể giải quyết con quái vật này, không làm cho Lục Tân nổi giận.

Nhưng mà Lục Tân liếc nhìn em một cái, cảm nhận được cảm giác bất lực của em.

Vì thế anh từ từ bước về phía đó.

Lúc đi tới, trên mặt anh đột nhiên hiện lên nụ cười mỉm, dường như tâm trạng trở nên hơi tốt lên.

Em gái đang ra sức cào con quái vật bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

Ở một nơi xa hơn, Lục Tân có thể cảm nhận được cha đang nôn nóng đi tới đi lui, cứ mãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Nhưng lúc này Lục Tân không nhìn em gái, anh bước vào bên trong đám người đã ngã rạp xuống đất rồi tiến lên trước.

“Con đang muốn làm cái gì vậy?”

Nhưng trong bầu không khí nôn nóng bất an làm cho đại não trống rỗng, đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng.

Lục Tân hơi dừng chân, quay đầu lại đã nhìn thấy một bộ đầm trắng tinh đang bay dưới ánh trăng máu.

Bà đứng cách đó hai ba mét, trong tay xách một cái túi nhỏ, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, mặc áo lông dệt màu đen, trước ngực đeo một chuỗi vòng ngọc trai trắng như sữa sáng lóng lánh, trang điểm tinh xảo cẩn thận, nhìn Lục Tân mỉm cười dịu dàng.

Lục Tân hơi sửng sốt, lẳng lặng quay đầu nhìn mẹ, nụ cười trên mặt anh vẫn không biến mất.

Mẹ cũng mỉm cười nhìn anh, giữa hai người có bảy tám thi thể nằm ngổn ngang, cả hai im lặng nhìn thẳng vào nhau.

“Con muốn xử lý con quái vật kia!”

Lục Tân im lặng một lúc, rồi chầm chậm vươn tay chỉ về phía con quái vật mặt người to lớn kia, giọng nói rất bình tĩnh.

“Con còn muốn tìm người gây ra những chuyện này, lại còn nghiêm túc thảo luận với họ tại sao lại muốn làm vậy?”

“Sau khi hỏi xong thì xử lý bọn họ!”

Nói xong, anh nghiêm túc nhìn về phía mẹ: “Mẹ sẽ không cản con chứ?”

Nụ cười của mẹ càng tinh xảo, trong ánh mắt như đang ẩn chứa thứ gì đó: “Sao lại thế chứ, thằng bé ngốc này, mẹ rất ủng hộ con…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận