Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1172: Cú Đêm (1)

Hai người chạy xuyên qua các tòa nhà san sát của thành phố Hỏa Chủng, không biết đã leo qua bao nhiêu vách tường, xuyên qua bao nhiêu khoảng trống nữa.

Lục Tân và Dracula đều không dám coi thường, vẫn duy trì tốc độ rất nhanh.

Dracula ý thức được sự đáng sợ của mấy người có năng lực của hộp đen, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra, hơn nữa trong tay cô giảm mất một cái va li, tốc độ cũng tăng lên không ít. Lục Tân vừa chạy theo phía sau, vừa quan sát, chỉ thấy cô cúi đầu chạy như điên, tay chân vô cùng linh hoạt, không giống như vừa mới trải qua một ca phẫu thuật tim.

Dưới tốc độ của hai người, trực thăng trên không trung cũng không cách nào đuổi kịp.

Ngay cả người thuộc hệ rối, chỉ trong không gian rộng rãi và có rất nhiều tòa nhà xung quanh mới có thể đuổi kịp bọn họ. Nhưng người hệ nhện lựa chọn xuyên qua cửa sổ để vào phòng, mượn không gian nhỏ hẹp để ngăn cản sự truy đuổi thì người thuộc hệ rối không bao giờ phát huy được ưu thế của bản thân.

Vì thế trong lúc chạy trốn, những người đuổi theo phía sau càng ngày càng ít.

Có một người, bọn họ không nhìn rõ ở đâu, chỉ cảm thấy đối phương vẫn không có bỏ qua mà đang chạy theo bọn họ.

Mặc dù đã quay đầu nhìn nhiều lần, muốn xem đó là người như thế nào, nhưng cũng thỉnh thoảng mới nhìn thấy một bóng đen to lớn.

Bởi vì có cái bóng này đuổi theo nên họ cũng không dám tùy tiện dừng lại.

Đi hơn mười phút, hai người mơ hồ nghe được tiếng kêu của trực thăng phía sau nhỏ dần, động tĩnh của những truy đuổi của những người có năng lực phía sau cũng nhỏ, bóng đen đi theo bọn họ cũng không thấy đâu, tốc độ của Dracula mới hơi chậm lại. Cô nhìn xung quanh, phát hiện một tòa nhà có ba mươi mấy tầng không có bật đèn thì chạy tới.

Cô nằm sấp trên cửa kính quan sát bên trong, xác định không có ai mới dùng móng tay sắc bén cắt một vòng trên thủy tinh. Đẩy nhẹ một cái, thủy tinh trên cửa sổ đã rơi vào bên trong, xuất hiện một cái lỗ tròn. Cô nhanh chóng co người chui vào bên trong.

Lục Tân hơi do dự, nhưng cũng chui vào theo.

Trong bóng tối yên tĩnh, Dracula thở hổn hển, lo lắng nói: "Mau nhìn xem, họ còn đuổi theo không?"

Lục Tân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói: "Chắc là bỏ lại rất xa..."

"Vậy thì tốt rồi..."

Dracula thở phào nhẹ nhõm, nói: "Dọa chết tôi rồi, vừa rồi tôi bỗng nhiên sinh ra cảm giác rất đặc biệt..."

"Giống như bị ai đó lấy mất trái tim. Không biết đấy là năng lực cổ quái gì."

"May là tôi chạy nhanh nên không bị ảnh hưởng."

"Chuyện này..."

Lục Tân do dự , nói: "Không phải là năng lực cổ quái gì, cô thật sự bị người ta trộm trái tim..."

Nói xong anh còn cảm khái: "Vì cứu cô, tôi đã đổi bằng một khẩu súng!"

"Đó chính là khẩu súng tôi thích nhất. Bình thường, công việc có thể thuận lợi như vậy đều dựa vào nó..."

"A?"

Dracula vội vàng sờ sờ ngực trước của mình, lại đưa tay sờ sờ lưng mình.

Ở trong bóng tối, ánh mắt cô trở nên quái dị trừng lên nhìn Lục Tân: "Con người anh, sao nói chuyện ghê vậy?"

"Bị trộm trái tim gì chứ? Tôi bị anh dọa chết rồi. Nếu tôi thật sự bị trộm trái tim, sao còn có thể sống?"

"Anh đừng nói là anh nhét lại trái tim cho tôi nhé..."

Lục Tân không nói gì, bởi chính tay anh nhét nó lại vào cho cô.

Nhưng lúc này, anh cũng không biết giải thích như thế nào.

Anh thực sự đã nhìn thấy một bàn tay tái nhợt bỗng nhiên xuất hiện bắt lấy trái tim của Dracula.

Lúc ấy anh đã không kịp suy nghĩ kỹ mà dựa vào bản năng, mượn năng lực của là bài đen Poker và súng lục của mình thay thế trái tim của Dracula. Anh cũng nhét trái tim cô lại theo bản năng. Lúc đó, tất cả mọi chuyện xảy ra đều theo bản năng mà không kịp suy nghĩ.

Bản thân anh cũng không thể nói rõ chuyện này.

Nếu thật sự là trái tim Của Dracula bị lấy rồi bị anh nhét lại thì tại sao sau lưng cô sao lại không có vết thương nào?

Quan trọng là, trái tim này sau khi nhét lại có thể dùng được không?

Trước kia không phải Lục Tân chưa từng móc tim người khác, anh cũng biết nếu nhét trở về cũng vô dụng.

Vậy, chuyện gì đã xảy ra với Dracula?

Trước sự oán giận của Dracula, Lục Tân theo bản năng nhìn ngực cô một cái.

Anh vòng ra nhìn phía sau lưng cô.

Lúc chạy vừa rồi, anh cũng đã quan sát rất kỹ, cho dù là hành động hay vẻ ngoài của cô đều không nhìn ra vấn đề gì.

Lục Tân muốn vạch quần áo của cô để nhìn kỹ, nhưng đối mặt với một cô gái lại không nói nên lời...

Lúc anh đang rối rắm, Dracula đã đi tới bên cửa sổ, liếc mắt ra ngoài vài lần.

Bây giờ, trên trời và các tòa nhà cao tầng đã không còn chiếc trực thăng hay bóng dáng nào của người truy đuổi vừa rồi, nhưng mấy con đường phía dưới vẫn xuất hiện đèn xe cảnh sát lóe lên, tuần tra xung quanh.

Cô tức giận nói: "Họ định đuổi đến cùng sao?"

"Dù sao tôi cũng chỉ giết một tên ngốc rồi giả mạo thân phận của anh ta, cũng chỉ dùng chút tiền giả thôi mà."

“Tại sao Hỏa Chủng lại phải đuổi theo ráo riết như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận