Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 159: Chuyện năm đó (2)

Cô Tiểu Lộc vội gật đầu một cái, giống như có hơi căng thẳng, nói: "Được rồi, lần này cô đến là muốn hỏi điều gì?"

Trần Tinh thản nhiên nói: "Có vài chuyện trước đây, muốn tìm cô để tìm hiểu một chút."

"Vậy được!"

Cô Tiểu Lộc trầm mặc một chút, chỉ chỉ vào văn phòng chếch ở phía đối diện, nói: "Vậy trước tiên cô chờ tôi một chút được không?"

"Tôi phải đi cất sách đã."

"Không có việc gì, tôi không gấp."

Trần Tinh nhẹ giọng đồng ý, trực tiếp đi thẳng về phía văn phòng phía đối diện.

Chỉ thấy căn phòng này lớn khoảng hai mươi mét vuông, nói là văn phòng nhưng chỉ đặt mỗi một cái bàn làm việc và ghế làm việc, trong nơi hẻo lánh bên cạnh thì chất đống một vài món đồ chơi, các loại bóng, nên nói là một căn phòng nghỉ thì đúng hơn. Cô ta cũng không sốt ruột, ngồi xuống trong phòng làm việc này, tùy ý cầm lên một quyển bài tập của một đứa trẻ lên xem, chỉ thấy cách hành văn ngây thơ, nhưng viết hết sức nghiêm túc."

"Trưởng thành em muốn làm nhà khoa học, phát minh một loại gà mười chân, để cho người ta mỗi ngày đều được ăn đùi gà..."

"Sau này tôi muốn chế tạo phi thuyền, bay lên đánh mặt trăng nổ tung..."

"Sau này tôi muốn kết hôn với cô Tiểu Lộc... Đằng sau có lời bình luận: Cô giáo không đồng ý!

Nhìn một hồi, khoé miệng Trần Tinh cũng nhịn không được mà cong lên tạo thành một nụ cười:

"Trẻ con ở đây đều có chí khó như vậy sao?"

"Thật xin lỗi, để cô đợi lâu rồi."

Cô Tiểu Lộc đẩy cửa vào, chậm rãi lăn xe lăn đi đến, nở một nụ cười áy náy nói với Trần Tinh: "Cô muốn uống trà không?"

"Không cần lôi thôi như vậy đâu."

Trần Tinh buông quyển bài tập xuống, dựa lưng vào bàn làm việc, cười nói: "Tôi chỉ đến tìm cô tuỳ tiện tâm sự thôi."

Cô giáo Tiểu Lộc đóng cửa lại, gật đầu, sắc mặt có chút trịnh trọng, nói: "Không biết là cô muốn hỏi gì?"

"Là chuyện có liên quan đến Lục Tân."

Trần Tinh thản nhiên nói: "Năm đó, hẳn là các người cùng nhau lớn lên ở cùng cô nhi viện nhỉ?"

Cô Tiểu Lộc gật đầu, nói: "Đúng vậy, cậu ấy rời đi khoảng mười ba tuổi, có điều cậu ấy vẫn thường xuyên trở về giúp tôi."

Suy nghĩ một chút, cô ấy lại vừa cười nói rằng: "Người này thật là ngốc, luôn đem tiền lương tích luỹ của cậu ấy đến cho tôi, có đôi khi, tôi thấy mùa đông cậu ấy cũng đều không nỡ mặc quần áo thật dày, nhưng lại đem tiền lương tích luỹ đến đây, để tôi mua quần áo và mua than cho đám nhóc... Nhưng nói thật, nếu như không có cậu ấy, có lẽ cái cô nhi viện này đã sớm không thể duy trì được nữa, chúng tôi... Cũng có thể đã chết đói rồi..."

"Anh ấy đúng là một người rất tốt."

Trần Tinh cười cười, đáp: "Chẳng qua, lần này tôi đến là càng muốn hiểu rõ hơn chuyện lúc ban đầu ở cô nhi viện."

Giọng nói của cô Tiểu Lộc thấp xuống, một lát sau mới nói: "Ban đầu, lúc ở cô nhi viện, cậu ấy cũng là một đứa trẻ tốt..."

Cô ấy có hơi dừng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh: "Còn có gì muốn hỏi nữa không?"

Trần Tinh lẳng lặng đánh giá cô ấy rồi khẽ nói: "Cô nhi viện năm đó, xảy ra một chuyện, đúng không?"

Cô Tiểu Lộc trầm mặc.

Sau một hồi lâu, cô ấy bỗng nhiên khẽ hỏi: "Cô muốn hỏi cái gì?"

Tốc độ nói của Trần Tinh chậm lại: "Tôi chỉ muốn hiểu rõ, vài chuyện xảy ra ở cô nhi viện vào năm đó..."

"Ví dụ như, lúc ấy Lục Tân có dáng vẻ thế nào."

"Còn có, khi ấy lúc vụ nổ kia xảy ra, hai người cô với Lục Tân đến cuối cùng là...."

Bỗng nhiên, ánh mắt Trần Tinh có hơi dừng lại, không tiếp tục nói nữa.

Bởi vì cô ta nhìn thấy, đột nhiên, cô giáo Tiểu Lộc lại lấy ra một cây súng từ trong vạt váy cuốn lại của cô ấy.

Cô ấy dùng cây súng này nhắm ngay cằm của mình rồi ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, trong mắt chậm rãi rơi nước mắt.

Trong lòng Trần Tinh lấy làm kinh hãi, nhưng không vội nói chuyện, chỉ để lộ ra ánh mắt hỏi thăm.

"Tôi không biết cô đang muốn hỏi điều gì, chuyện năm đó, tôi không biết gì cả."

Giọng nói của cô Tiểu Lộc có hơi run, trong mắt đã tuôn đầy nước mắt, nhưng thái độ của cô ấy lại mang đến một loại cảm giác kiên định thần kỳ:

"Nhưng tôi biết, tôi không thể để cho các người làm tổn thương Lục Tân!"

"Cuộc sống của chúng tôi bây giờ đều rất tốt..."

"Cậu ấy là một người tốt như vậy, bây giờ dưới yên tĩnh thế này, cậu ấy nên có được..."

"Cho nên, các người đừng mở tưởng dựa vào tôi để gạt ra được gì đó, tôi sẽ không cho phép các người làm tổn thương đến cậu ấy đâu!"

Nói rồi, cô ấy cắn chặt răng, nắm thật chặt cây súng: "Tôi biết các người có rất nhiều cách, có thể khiến cho tôi mở miệng..."

"Nhưng nếu như cô ép tôi.. tôi tình nguyện... bắn chết mình!"

Trần Tinh lẳng lặng nhìn cô Tiểu Lộc.

Tay của cô ấy đang run rẩy, nhưng ngón tay mảnh khảnh lại dùng sức đặt ở trên cò súng.

Bây giờ toàn bộ thành phố vệ tinh đều cấm dùng súng, cũng không biết cô giáo ngồi xe lăn này đã tìm được súng ở đâu.

Trông rỉ sắt bên trên, hẳn là đã rất cũ rồi.

Hoá ra, lúc nãy cô ấy nói phải đi cất sách, thật ra là để lấy cây súng này.

Qua một hồi lâu, Trần Tinh mới chậm rãi lắc đầu, bảo rằng: "Thanh súng này đã lâu rồi không được bảo dưỡng, không bắn được đâu."

Sau đó cô ta chậm rãi đứng dậy, viết xuống một mã số trên một quyển bài tập ở bên cạnh, rồi nói: "Tôi không biết điều gì đã khiến cho các người đầy cảnh giác với hết thảy, có điều tôi muốn nói với cô chính là không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều như thế, cô rất trân quý loại cuộc sống yên tĩnh này, cũng hi vọng rằng anh ấy tiếp tục duy trì cuộc sống an tĩnh thế này, mà điều tôi muốn làm, cũng chính là bảo hộ vệ cuộc sống an tĩnh như thế này."

"Hôm nay, tôi đã được mục đích rồi."

Cô ta xé tờ giấy kia xuống, sau đó quay người nhìn cô Tiểu Lộc, bảo: "Mục đích chính của tôi, chính là muốn xác định sự an toàn của Lục Tân, như thế này mới có thể tín nhiệm anh ấy hơn, còn cô, ít nhất cũng đã dùng cách thức này để nói cho tôi biết, anh ấy là một người đáng tín nhiệm.. Ít nhất, cũng là người mà cô dùng cả mạng sống để tin tưởng."

Nói rồi lại đặt dãy số lên mặt bàn: "Đây là số điện thoại của tôi, sau này có việc gì cô cứ trực tiếp gọi cho tôi."

Cô Tiểu Lộc nghe thấy lời Trần Tinh nói thì hơi giật mình, nhất thời không biết nói như thế nào.

Còn Trần Tinh thì trực tiếp lướt ngang qua người cô ấy, đi ra cửa.

Lúc sắp ra cửa, cô ta bỗng nhiên quay đầu cười nói: "Ngoài ra, tôi nhìn thấy ở dưới lầu có dán tờ đơn phí điện nước nên nộp..."

"Nể mặt Lục Tân, chuyện cô tàng trữ súng ống tôi vẫn có thể giúp cô che giấu một chút."

"Nhưng phí điện nước cùng tiền thuê nhà, vẫn phải do chính các cô nộp đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận