Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 425: Quái con nít (1)

“Mọi người có khỏe không, tôi là người đến từ thành phố Thanh Cảng, muốn xin ngủ nhờ một đêm, sáng ngày mai sẽ đi.”

Lục Tân nhiệt tình nhìn về phía những người trong thôn làng giải thích.

Khi đi ra khỏi nhà, người ta thường không trách những người hiểu lễ phép.

Mặc dù những người trong thôn làng này nhìn qua thì có chút kỳ lạ, mọi người đều rũ vai xuống, eo hơi xéo, một chân chống về phía trước, chân còn lại thì ở phía sau, người hơi khom xuống, ngay cả khi nhìn người khác thì đầu của họ cũng bị nghiêng sang một bên, kiểu hơi ngửa đầu ra phía sau.

Nhưng Lục Tân không biểu hiện ra ánh mắt kỳ lạ khi nhìn thấy những người họ.

Người sống ở nơi hoang dã như vậy không tránh khỏi có trường hợp sẽ bị suy dinh dưỡng.

Khi nói những lời này, Lục Tân cũng ngửi thấy được mùi thịt từ nơi nào đó ở trong thôn, cho nên nụ cười của anh lại càng chân thành hơn.

Sự khác biệt giữa thịt hầm và thịt hộp là không thể miêu tả hết được.

Trái ngược với Lục Tân vui vẻ niềm nở thì mọi người trong thôn làng đều im lặng nhìn anh.

Lục Tân vẫn kiên trì mỉm cười với bọn họ, nụ cười trên mặt cũng không hề thay đổi.

Ngược lại thì những người dân trong thôn bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Có không ít người nghiêng đầu qua lịa theo bản năng.

“Chỉ một mình cậu tới đây sao?”

Từ trong đám người đó bỗng đi ra một ông lão, ông ta mặc một chiếc áo khoác hơi rách và đầy những vết nhăn.

“Vâng ạ.”

Lục Tân chân thành nhìn ông cụ, nói: “Ông không cần lo lắng đâu ạ, cháu chỉ ở qua đêm thôi.”

Lục Tân vừa nói thì lại ngửi được mùi thịt phảng phất cách đó không xa đang ngày càng rõ ràng hơn, bụng anh cũng đã đói lắm rồi.

Lục Tân lại nói: “Nếu như có thể thì cho cháu xin thêm một bữa cơm tối, cháu sẽ trả tiền.”

Ông cụ im lặng đánh giá Lục Tân một lúc từ đầu đến chân, sau đó từ từ lắc đầu một cái: “Vậy thì cậu đi theo tôi.”

“Này là đồng ý rồi sao?”

Lục Tân thả lỏng cơ thể.

Đúng như dự đoán trước đó của số liệu điều tra hiển thị trên mắt kính, đây là nơi có chỉ số nguy hiểm thấp nhất.

Nếu có những điểm tập trung như vậy thì rất được các thương đội và những người đi khám phá vui mừng.

Mặc dù phần lớn thời gian ở trong những vùng hoang dã như vậy thì sẽ chọn cách hạ lều trại để dừng chân nghỉ ngơi, nhưng mà bình thường cũng sẽ thường xuyên phải đến những điểm tập trung để trao đổi thức ăn và muối với những người dân sống ở đây.

Tấm bản đồ quân sự với một lượng lớn thông tin khổng lồ trước đó cũng được làm bằng cách tổng hợp những điểm tập trung như thế này.

Khi Lục Tân đẩy chiếc xe mô tô đi theo ông lão về phía trước thì người ở hai bên từ từ tách ra để nhường đường cho hai người, nhưng mà ánh mắt của bọn họ vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm về phái Lục Tân, trong mắt họ không hề có chút cảm xúc nào cả.

Lục Tân hơi khó chịu khi mọi người nhìn như vậy, nhưng mà anh vẫn nhìn lại họ bằng một ánh mắt tử tế.

Người bên kia không hề chớp mắt thì anh cũng không hề chớp mắt.

Lục Tân đang cố gắng thể hiện sự thật thà thông qua ánh mắt, có như vậy thì đối phương mối bày tỏ lại với anh được.

“Cậu ngủ ở nhà của bà lão Mạnh đi, chỗ của bà ấy có phòng trống.”

Ông lão kia dẫn Lục Tân đến một ngôi nhà ở trong thôn, chỉ vào một phòng ở ven đường đang tắt đèn tối om, giọng ông lão hơi khàn:

“Người ở trong thôn này ngủ rất sớm, nếu như cậu không có chuyện gì thì cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng có tùy tiện chạy lung tung ở ngoài...”

“Vâng ạ.”

Lục Tân nhanh chóng đồng ý, sau đó lại nói: “Vậy còn chuyện cơm tối...”

Nhưng không chờ cho Lục Tân nói xong thì ông lão đã khoát tay một cái, nói: “Tất cả trở về nhà đi thôi!”

Mọi người cho dù là những người đang đi theo xung quanh Lục Tân hay là người đang nấp ở sau cánh cửa nhìn trộm đều nghe lời của ông lão, tất cả đều giải tán hết.

Có người chui vào phòng bên cạnh, có người thì kéo cửa sổ xuống, cũng có người ngồi ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Lục Tân được một lúc rồi thì nở một nụ cười trông vô cùng quỷ dị, sau đó cũng từ từ bò về phía sau rồi biến mất ở con đường hẻm.

... Người đó đúng thật sự là hai tay chạm đất, bò vào trong đường hẻm.

“Cũng có thể là người đó bị thương, trong thôn làng lại không có điều kiện tốt để chữa trị...”

Lục Tân cảm thấy tiếc nuối một chút thay cho người đó, sau đó anh đẩy xe đến chỗ nhà mà ông lão đã chỉ, khóa xe lại vô cùng cần thận.

“Két...”

Lục Tân đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, đập vào mặt anh mà một không gian tối đen như mực, giờ tay không thấy được năm ngón.

Trong phòng có mùi ẩm mốc, là hỗn hợp của nhiều mùi trộn lại với nhau như đồ đạc cũ, ẩm, quần áo bẩn, mùi tanh, vân vân...

Lục Tân đứng yên ở cửa một hồi lâu, sau khi ánh mắt thích ứng được với bóng tối rồi thì anh mới nhìn trái nhìn phải căn phòng một lượt.

Mượn chút ánh sáng mờ mờ chiều vào từ bên ngoài, Lục Tân nhìn thấy bên cạnh cửa sổ chó một chiếc giường lớn.

Những thứ màu đen đang chất đống trên chiếc giường kia có lẽ là nguồn gốc chính của mùi ẩm mốc.

Đầu giường đang có một bà lão đang ngồi tựa lưng vào đó, ánh mắt của bà ấy cứ nhìn Lục Tân chằm chằm, trong bóng tối ánh mắt ấy càng trở nên âm trầm.

Nếu không phải là vì Lục Tân nhìn thấy được bà lão ấy thì Lục Tân cũng không biết là đang có người nhìn anh như vậy.

Lục Tân lại cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ hơn đó là anh cảm thấy hình như trong căn phòng này không phải chỉ có một mình bà lão ấy thôi mà hình như là còn có cả người khác nữa.

“Bà lão người khỏe chứ...”

Lục Tân im lặng một lúc, rồi anh lại nói với giọng nhiệt tình hơn: “Trong phòng có đèn không ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận