Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 958: Tòa nhà quỷ ám ăn thịt người (1)

Chẳng trách địa bàn do bảo vệ Thiên Hòa quản lý gần đây trở nên hỗn loạn như vậy, đến mức chuyện làm ăn của Tóc Bạc phát triển rực rỡ.

Chẳng trách tên đội trưởng Từ Côn này lại ngoài mạnh trong yếu, sợ hãi trước sự uy hiếp của Đàn Gia.

Chẳng trách thế lực bảo vệ Thiên Hòa lớn như vậy mà còn cần bỏ giá cao để thuê đám lâu la bên ngoài để phối hợp hành động...

Chỉ một câu của Từ Côn, thật ra đã giải thích cho rất nhiều nguyên nhân và vấn đề bất hợp lý.

Lục Tân liếc mắt nhìn Hàn Băng một cái, rồi phát hiện cô gái nhỏ này đang suy nghĩ gì đó, chắc là cô ấy cũng phát hiện ra vấn đề.

Lúc này Đàn Gia cũng không biết nên tin hay không, ông ta đã bắt đầu âm thầm thẩm vấn Từ Côn qua những góc độ khác, nhìn bộ dạng có vẻ đang kiểm tra anh ta có nói dối hay không, nhưng Lục Tân và Hàn Băng lại hiểu rõ cái người tên Từ Côn này chắc chắn không nói dối.

Bọn họ đều có phương pháp giám định của riêng mình.

Hàn Băng căn cứ dựa vào kinh nghiệm thẩm vấn và trinh thám, Lục Tân thì thông qua trực giác để xác định thật giả.

Trong lúc Đàn Gia tiếp tục tra hỏi thì Lục Tân lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Băng.

Hai người bọn họ đi tới bên cửa sổ, cách xa mọi người một chút, Lục Tân mở cửa sổ thông gió ra, sau đó đốt điếu thuốc.

Anh vốn không định hút thuốc trước mặt Hàn Băng, nhưng mà Đàn Gia vừa vào phòng là đã lấy ra điếu xì gà hút liên tục, nếu vậy anh có cố nhịn thì cũng vô dụng thôi, vì thế dứt khoát châm một điếu thuốc, vừa hút vừa từ từ suy nghĩ cẩn thận.

“Từ nhiệm vụ vào nửa tháng trước đã làm Tôn Hắc Tử và không ít người giống anh ta xuất hiện vấn đề mất ngủ trầm trọng, cuối cùng trở nên điên dại, rồi chết. Còn sau nhiệm vụ đó, những quản lý cấp cao biết được ẩn tình trong bảo vệ Thiên Hòa đi vào tòa nhà số chín mở họp, đến giờ vẫn chưa ra, cho nên bảo vệ Thiên Hòa như rắn mất đầu, nhân viên phía dưới bắt đầu trở nên hỗn loạn...”

Hàn Băng vừa nói, vừa ngẫm nghĩ: “Ngoài ra, có thể xác định, nhân viên của bảo vệ Thiên Hòa, thậm chí là người nhà nhân viên, nhất định có không ít người bắt đầu xuất hiện triệu chứng mất ngủ, vì thế họ mới bắt đầu có hứng thú với hắc thảo.”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, đây là điều hiển nhiên, Hàn Băng có thể nghĩ đến cũng không bất ngờ.

Dù sao anh cũng nghĩ đến.

“Có điều, ngoại trừ những cái này, còn mấy vấn đề đáng ngờ...”

Hàn Băng chậm rãi nghĩ, nói tiếp: “Ví dụ lúc ấy bảo vệ Thiên Hòa đi làm gì, rốt cuộc đó làm nhiệm vụ gì?”

“Ví dụ, Từ Côn nói cấp trên ra lệnh anh ta thuê một đám người lưu manh không đáng giá, nhiệm vụ gì mới có thể dùng đến mạng những người không đáng giá?”

“Thêm cả, những người mạng không đáng tiền kia, sao có thể trở về một cách bình yên?”

“Và quan trọng nhất...”

Cô ấy hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Quản lý cấp cao vào tòa nhà số chín để họp, rồi từ đấy chưa từng trở ra…”

“Bọn họ vào bên trong tránh tai họa, hay là đã... Đã chết?”

Lục Tân không nhịn được liếc mắt nhìn Hàn Băng một cái, suy nghĩ của cô gái nhỏ thật là cẩn thận.

Mấy vấn đề này, đến anh cũng không liên tưởng sâu xa đến vậy.

“Ít nhất thì bây giờ có thể xác định được vài điểm đáng ngờ.”

Hàn Băng nhẹ nhàng búng tay một cái, nói tiếp: “Xét qua thời gian, Từ Côn cũng là người tham gia nhiệm vụ, nói cách khác, có thể anh ta là người đầu tiên tiếp xúc với nguồn lây nhiễm khiến mọi người mất ngủ, nhưng mà, trạng thái những người kia đều đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng, cho dù không chết thì trạng thái tinh thần cũng sụp đổ, nhưng mà tên Từ Côn này lại trông có vẻ bình thường.”

“Rất có khả năng anh ta đã dùng cách gì đó đã trì hoãn vấn đề mất ngủ của mình.”

“Mặt khác, anh ta là người có nhà ở trong bảo vệ Thiên Hòa, nhưng nghe đàn em Đàn Gia nói, anh ta đã “hái hoa bắt bướm” bên ngoài rất lâu, đến nhà cũng không thèm về. Nhưng khi Đàn Gia vừa nhắc đến người nhà của anh ta, anh ta lại cực kỳ quan tâm, trông có vẻ không phải là người vô tâm.”

“Có phải chuyện này chứng tỏ thật ra bây giờ anh ta không dám gặp người nhà hay không?”

“Còn nguyên nhân anh ta không dám gặp người nhà chính là...”

Ánh mắt Hàn Băng hơi sáng lên: “... Anh ta lo lắng trạng thái của mình sẽ lây lan cho người nhà?”

Lục Tân nghe đến đây thì vẻ mặt hơi ngơ ngác, mất một lúc lâu anh mới hiểu ra, nhưng lại tỏ vẻ tôi đã nghĩ ra từ sớm.

Cô gái nhỏ này thật lợi hại mà, không ngờ có thể nghĩ sâu xa đến vậy?

Hai người làm rõ mấy vấn đề này, đó đó khẽ thương lượng vài câu, rồi trở về.

Lúc này Đàn Gia đã xác định được qua lời khai của Từ Côn, ông ta chau mày như đang nghĩ cách xử lý anh ta.

Còn Từ Côn lại uể oải nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn bọn họ.

Hàn Băng lặng lẽ nói hai vấn đề mà cô ấy đang cân nhắc cho Đàn Gia nghe.

Đàn Gia nghe xong thì lập tức giận dữ, giơ gậy quật lên mặt Từ Côn, giận dữ mắng:

“Mẹ kiếp, cậu còn chưa nói thật!”

“Lúc ấy cậu dẫn người ra ngoài hành động, cấp trên ra lệnh cho cậu tìm người? Mà không bảo cậu chuẩn bị trước cái gì sao?”

“Từ sau khi trở lại, cậu trả tiền, rồi chẳng gặp chuyện gì ư? Cậu không cảm thấy từ sau khi trở về có gì bất thường sao?”

Từ Côn bị cây gậy của Đàn Gia quất đổ máu, lập tức hét to đầy thảm thiết.

Anh ta vốn là bảo vệ tư nhân trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, có tố chất tâm lý cực mạnh, nếu không thì sau khi đến đây mà còn có thể đối đáp trôi chảy với Đàn Gia lâu như vậy. Nhưng mà gần đây anh ta đã mất ngủ một thời gian dài, trạng thái tinh thần đã sớm xảy ra vấn đề, ý chí đã sắp sụp đổ.

Thứ hai, anh ta cũng biết rõ vị Đàn Gia trước mắt này chính là người đã nói giết cả nhà thì sẽ giết cả nhà, đã nói là làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận