Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1576: Những ngày chung sống với Oa Oa (2)

Chút chuyện này Lục Tân tạm thời vẫn chưa làm phiền đến họ.

Tuy nhiên, những chuyện khác Lục Tân ngược lại khá hài lòng, đặc biệt là khi họ nói với mình về khoản đầu tư quản lý tài sản.

Giờ đây, Lục Tân đang cân nhắc xem có nên tìm một đội chuyên giúp anh quản lý tài chính hay không.

Dù sao, mình giàu mà...

Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có cảm giác đội bảo mẫu luôn lén nhìn mình, cười khi bị mình phát hiện.

Điều này khiến Lục Tân cảm thấy hơi tò mò.

Đương nhiên, điều anh không biết là tất cả các thành viên trong đội bảo mẫu, bao gồm cả những người đã nghỉ hưu, đã bắt đầu vô số cuộc thảo luận sôi nổi dựa trên các chỉ tiêu khác nhau như khả năng kiếm tiền, thể chất, tu dưỡng cá nhân và triển vọng tương lai của anh...

Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là: "Đứa trẻ này làm việc rất nghiêm túc, kiếm tiền cũng rất giỏi, tu dưỡng thì không có gì để nói, tiền đồ..."

"Nghe nói cậu ta có thể trở thành vị thần mới của thế giới này, vậy coi như tiền đồ rất được!"

"Vấn đề duy nhất là trạng thái tinh thần không quá ổn định, có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt..."

"Tất cả chắc đều là tin đồn? Tôi đã nhận được báo cáo đánh giá tinh thần của cậu ta từ chỗ bác sĩ Cổ, trong đó thể hiện rõ ràng cậu ta có điểm cao nhất trong những người có năng lực của Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng, còn bình thường hơn cả bác sĩ tâm lý."

"Vậy thì, vấn đề lớn nhất chính là mảng kết bạn, nghe nói có mối quan hệ rất tốt với gã Bích Hổ đó ..."

“Ái chà...”

Trong cuộc thảo luận sôi nổi và căng thẳng, cô La, đội trưởng đội bảo mẫu, cảm thấy rất bất lực: “Thảo luận những chuyện này có ích lợi gì?”

"Oa Oa đã hoàn toàn biến thành một cô gái si tình..."

Cuộc sống như vậy, kéo dài khoảng năm sáu ngày.

Vào ngày này, không lâu sau khi mặt trời lặn, Lục Tân đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, đột nhiên xuất hiện cảm ứng nhẹ.

Một rung động lực lượng tinh thần kỳ lạ xuất hiện trong sân nhỏ của biệt thự.

Cùng lúc đó, các cửa sổ trên lầu vang lên tiếng đẩy khe khẽ.

Sau đó thì thấy Oa Oa từ trên lầu khẽ nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm vào sân.

Không chút do dự, cô bé đứng chắn giữa Lục Tân và những thứ trong sân.

Vừa tò mò vừa có chút hồi hộp.

Cô bé đã như thế này suốt thời gian qua và có vẻ hơi lo lắng về Lục Tân.

Dường như đã trở thành như vậy kể từ khi trở lại lần này, thận trọng, luôn phụ thuộc vào việc Lục Tân có vui hay không.

Thậm chí có lần, cô bé còn thử xoa đầu Lục Tân, như thể để an ủi anh.

Lục Tân tất nhiên từ chối, làm sao có thể tùy tiện chạm vào đầu một người đàn ông.

Bản thân hiện tại chỉ chấp nhận cô bé đến mức ôm vào lòng một lúc chứ không thể vượt quá giới hạn.

Cơ thể nghiêng sang một bên, bỏ qua cơ thể của Oa Oa và nhìn vào trong sân.

Một vòng xoáy lực lượng tinh thần từng chút một xuất hiện, sau đó lan tràn ra.

Một lúc sau, từ trong vòng xoáy lực lượng tinh thần chui ra một chiếc mũ dạ màu đen.

Ngay lập tức, một kẻ ẩn nấp nhỏ gầy bước ra khỏi đó, theo sau là cả một chuỗi những kẻ ẩn nấp.

Chúng đứng trong sân, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Tân và giơ móng vuốt lên vẫy chào anh.

Sau đó đồng thời tránh ra, thì nhìn thấy còn có một chiếc tủ, được chúng kéo ra khỏi Vực Sâu.

"Không cần lo lắng, là người mình..."

Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng tiếng bước chân vội vã yếu ớt trong toàn bộ biệt thự.

Không biết có bao nhiêu vũ khí đặc biệt đã nhắm vào những kẻ này ngay từ đầu.

Anh vội vàng nhắc nhở đội bảo mẫu một tiếng, sau đó mở cửa sổ ra, một khắc sau, anh đã xuất hiện trong sân.

Lần đầu tiên nhìn thấy kẻ ẩn nấp, anh tự nhiên hiểu được.

Đây là những gì mà Viện trưởng Tiết Giáp đã nói trước đây, những thứ mà mẹ để lại trong viện nghiên cứu đã được chúng mang đến.

Có vẻ là muộn hơn vài ngày so với dự kiến.

Những kẻ này dường như cũng bị dọa sợ trước sự xuất hiện đột ngột của Lục Tân trước mặt chúng, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, chúng vẫn chỉ vào chiếc tủ sắt kéo ra từ Vực Sâu, sau đó từng người tháo mũ xuống với vẻ đầy mong đợi một cách hết sức chuyên nghiệp.

"Cảm ơn..."

Lục Tân phát hiện ra rằng, nhóm những kẻ ẩn nấp này, không phải là nhóm mà mình quen thuộc trước đây.

Anh rất lễ độ nói tiếng cảm ơn chúng, sau đó nói: "Chuyện thù lao, tôi đã trả trước đó rồi..."

"Mới mấy ngày trước, tại dãy núi Trầm Miên, tôi đã đích thân trả tiền cho một kẻ ẩn nấp đội mũ đỏ và bạn đồng hành của nó."

"Nó nói rằng tất cả các bạn đều là người một nhà, cho nên đưa ai cũng vậy..."

Nhóm những kẻ ẩn nấp bỗng im bặt.

Họ ngây người nhìn Lục Tân, đột nhiên, trên khuôn mặt nhanh chóng hiện lên vẻ tức giận.

Quay đầu lại xì xầm với đồng bọn, đồng thời nắm chặt quả đấm, như muốn tìm người để đánh.

Nhưng dù vậy, họ vẫn không quên chào Lục Tân trước khi rời đi, lúc này từng người một mới nhảy trở lại vòng xoáy.

"Những kẻ ẩn nấp sẽ không xảy ra nội đấu chứ..."

Nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt chúng khi rời đi, Lục Tân không khỏi có chút lo lắng.

Nhưng trong lòng anh rất thản nhiên, khi đó người đội mũ đỏ đúng là đã nói như vậy...

Vừa nghĩ, anh vừa ngồi xổm xuống có chút cảm khái, nhìn chiếc tủ được những người ẩn nấp đưa tới.

Nói chính xác, đây là một chiếc tủ sắt.

Mẹ đã để chiếc tủ sắt trong viện nghiên cứu trước khi sắp xếp tất cả những việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận