Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1347: Con số đếm ngược trong đôi mắt (1)

“Cô giáo Tiểu Lộc…”

Lúc Lục Tân nhìn thấy trang dưới cùng của bản tài liệu này, anh thậm chí còn cảm thấy vô cùng hoang đường.

Làm sao có thể như thế?

Nếu như tòa án Ngọ Dạ của hiện tại vẫn là tòa án mà ban đầu anh biết đến, nếu như người thi hành của tòa án Ngọ Dạ này đều giống như số Tám vậy, mục đích chẳng qua là để cho một số người đáng phải bị trừng phạt phải chịu sự trừng phạt, vậy tại sao bọn họ lại dấu hiệu cô giáo Tiểu Lộc chứ?

Thế thế giới này, người mà không nên bị dấu hiệu nhất, chính là cô giáo Tiểu Lộc.

“Dấu hiệu này, hẳn là đã xuất hiện từ rất lâu rồi.”

Giáo sư Bạch dừng như biết được suy nghĩ của Lục Tân, ông ta hạ giọng nói: “Thế nhưng cô ấy chưa từng báo cảnh sát, cũng chưa từng nói bất cứ điều gì với nhân viên canh gác mà chúng tôi đã sắp xếp bên cạnh, cho nên ban đầu chúng tôi thực sự không thể phát hiện ra. Mãi cho đến khi sức mạnh dấu hiệu của cô ấy ngày càng mạnh mẽ, cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng, cuối cùng mạnh đến nỗi bị Oa Oa phát hiện ra, sau đó nói với chúng tôi, rồi tổ điều tra nhỏ của chúng tôi mới phát hiện, người bị dấu hiệu là cô ấy.”

“Hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ ràng cái dấu hiệu càng ngày càng rõ kia là đại biểu cho điều gì…”

“Thế nhưng…”

“Là số Tám, nhất định là lần trước khi tới đó số Tám đã làm.”

Nghe thấy lời nói của giáo sư Bạch, trong lòng của Lục Tân cũng nhanh chóng nghĩ tới bên này, anh chợt ý thức được rất nhiều vấn đề…

Nếu như dấu hiệu này đã có từ rất sớm, vậy nhất định phải là trước khi bản thân anh trở lại.

Lúc mà anh trở lại đây, số Tám đã đợi ở trường tiểu học Trăng Máu hai ngày rồi, anh ta lúc đó đã ra tay dấu hiệu đối với cô giáo Tiểu Lộc sao?

Tại sao anh ta lại phải dấu hiệu đối với cô giáo Tiểu Lộc chứ?

Anh có thể nhìn ra được dường như giáo sư Bạch còn muốn thảo luận điều gì đó nữa.

Thế nhưng trong lòng Lục Tân đã rất rối loạn rồi, anh quay đầu lại nói với giáo sư Bạch: “Tôi đi về trước đây.”

Giáo sư Bạch thu hồi lại hết những lời muốn nói, ông ta nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cậu không cần phải lo lắng quá đâu, vào thời gian để ý đến cặp mắt trên bầu trời kia, Thanh Cảng cũng sẽ phân ra một nhân viên tình báo, dùng để thu thập tin tức từ tòa án Ngọ Dạ, những tin tức tình báo cụ thể bảo đảm sẽ được đồng bộ với những gì cậu biết.”

“Sau khi bước đầu điều tra của cậu kết thúc, có thể gọi điện thoại trực tiếp cho tôi, tôi sẽ giúp cậu phân tích một chút…”

“Được rồi.”

Lục Tân gật đầu đồng ý, anh mang theo chút cảm kích mà nhìn giáo sư Bạch một cái.

Anh biết tầm quan trọng của ông lão này đối với Thanh Cảng, tất nhiên cũng hiểu để cho ông ấy tự mình đứng ra phân tích cho anh là đại biểu cho điều gì.

Những cái khác tạm thời không nhắc đến nữa, Lục Tân xốc túi mình lên, chạy thẳng đến bên cạnh tàu cao tốc đứng.

Vừa vặn có một chuyến tàu cao tốc chuẩn bị khởi hành, anh trực tiếp ngồi lên trên tàu, ngược lại cũng không cần người khác đặc biệt sắp xếp cho anh một chuyến.

Có điều, cho dù đã ngồi lên trên xe, trong lòng của Lục Tân vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, tâm trạng của anh không thể buông lỏng dù chỉ là một phút giây.

Anh không hiểu, tất cả chuyện này, anh thực sự không thể nào hiểu được.

Sau khi xuống xe, đã có một chiếc xe đỗ ở bên trạm tàu cao tốc chờ anh, người lái xe là một tài xế đầu trọc trước kia đã từng gặp.

Sau khi Lục Tân lên xe, anh bèn nhanh chóng báo ra địa chỉ của trường tiểu học Trăng Máu, mong mong sớm tới đó.

Trong lòng anh vừa nóng nảy lại vừa khẩn trương, lúc có mặt ở trước cổng trường tiểu học Trăng máu, cảm xúc ấy cũng lên tới đỉnh điểm, có điều sau khi tiến vào bên trong trường học, bước chân của anh thế mà lại theo bản năng chậm rãi lại, hơn nữa còn theo thói quen giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đường cong trên khuôn mặt mình.

Anh đã nhìn thấy cô giáo Tiểu Lộc.

Cô ấy đang ngồi ở trên xe lăn, dẫn dắt một số bạn nhỏ tham gia giờ học thể dục.

So sánh thời điểm khi Lục Tân vừa mới biết được chuyện này với cảnh tượng được diễn ra dưới ánh mặt trời trước mặt anh lúc này, thực sự là hai thái cực hoàn toàn đối lập.

Anh đứng ở bên cạnh cánh cổng sắt lớn, đưa tay vịn ở trên lan can.

Lúc này, có bạn nhỏ lanh mắt đang chơi trong sân nhìn thấy anh, ngay lập tức hưng phấn mà tranh nhau báo cáo lại cho cô giáo Tiểu Lộc.

Cô giáo Tiểu Lộc di chuyển xe lăn, xoay người nhìn về phía Lục Tân, dường như cô ấy cũng có chút kinh ngạc.

Cô ấy vui vẻ đưa tay lên, vẫy vẫy với Lục Tân, tỏ ý muốn anh chờ một lát.

Lục Tân gật đầu, quơ quơ tay với cô ấy một chút, cũng không vội đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài cổng sắt nhìn.

Dường như, mọi thứ đều rất bình thường…

Cô giáo Tiểu Lộc đang ngồi ở trên xe lăn, dạy đám nhóc con đá bóng.

Hai cánh tay của cô ấy dùng sức đẩy bánh xe, trông cực kỳ ra sức, trên mặt cũng tràn ngập nét tươi cười.

Còn về dấu hiệu…

Lục Tân trầm mặc một hồi lâu, đầu tiên là hơi nhắm mắt lại một chút, tập trung sự chú ý, sau đó nhìn về phía cô giáo Tiểu Lộc.

Đây cũng là động tác tương tự với thói quen của anh.

Bình thường mà nói, những quái vật tinh thần mà anh có thể nhìn thấy vậy chắc chắn là có thể thấy, còn những con không thể nào thấy vậy thì không thấy được, thế nhưng vào thời điểm anh tập trung toàn bộ sự chú ý, quả thực sẽ có sự thay đổi trong sức mạnh tinh thần đối với xung quanh, sinh ra một loại cảm giác mang tên trực giác…

Dường như vẫn không phát hiện ra điều gì.

Kết quả quan sát lần này thực sự làm cho Lục Tân hơi hơi nhíu mày.

Anh có thể cảm nhận được, sức mạnh tinh thần của cô giáo Tiểu Lộc hình như có chút hỗn loạn, thế nhưng không hề có quái vật tinh thần tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận