Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1428: Nụ hôn của mẹ (1)

“Nghiêm túc như vậy?”

Nhìn cả những người trên hành lang cũng chen tới, mặt mũi ai cũng toàn là sốt ruột, Lục Tân cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Trước đây không ngờ tới, chuyện này lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy.

Đầu tiên là giáo sư Trần đưa ra liên tiếp mấy vấn đề chuyên nghiệp, khiến anh không biết phải trả lời như thế nào.

Cảm giác như kiểu ngày xưa đi học bị thầy giáo gọi lên kiểm tra bài cũ.

Có điều, đáng sợ hơn cả giáo sư Trần là tiểu đội bảo mẫu kia.

Nhìn ánh mặt dọa người, còn có áp lực tinh thần mà bọn họ đưa tới, Lục Tân bất chợt có cảm giác chột dạ.

Không còn cách nào khác, không thể làm gì khác là cầu cứu về phía mẹ.

Suy cho cùng chuyện này vẫn phải hỏi mẹ chứ?

Thật ra thì Lục Tân cũng hiểu rõ nỗi lo lắng của Thanh Cảng, mẹ đưa cho Oa Oa một lực lượng tàng trữ, đây dĩ nhiên là một chuyện tốt. Nhưng đối với Thanh Cảng mà nói, chuyện này quả thật quá đường đột. Bình thường nếu như làm theo quy tắc, đầu tiên là phải viết đơn xin phép, sau đó để những nghiên cứu viên tiến hành nghiên cứu, xác định mức độ nguy hiểm, cuối cùng phải chuẩn bị xong những biện pháp tương ứng để bảo vệ, mới có thể thực hiện được.

Mẹ lại im lặng không một tiếng động đưa thứ lực lượng này cho cô ấy, không khác gì lén đưa cho người ta một quả bom nguyên tử cả.

Cho nên có sao nói vậy, chuyện này quả thật không có quan hệ gì với anh.

“Ha ha…”

Hình như phát hiện ra căng thẳng của Lục Tân, mẹ chậm rãi đi đến phía sau lưng anh, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai anh.

Tự nhiên phải tiếp nhận một chuỗi những vấn đề như vậy, nhưng bà vẫn không thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt nhàn nhạt quét qua giáo sư Trần Lập Thanh đang lo lắng ở bên cạnh, chân mày hơi nhíu lại.

Bỗng nhiên giọng điệu nghiêm khắc của bà vang lên: “Vấn đề đơn giản như vậy cũng phải hỏi sao?”

“Hả?”

Giáo sư Trần vốn dĩ đang cực kì sốt ruột, thậm chí còn muốn oán trách mọi người, đột nhiên ngây ngẩn.

Phản ứng này của Lục Tân hình như không đúng lắm.

Còn chưa đợi ông ta nói gì, mẹ đã hỏi tiếp: “Lúc huấn luyện lần trước có phải ông không nghiêm túc học tập đúng không?”

“Cái này…”

Giáo sư Trần càng chột dạ hơn.

Giọng nói của mẹ càng nặng nề hơn, gương mặt cực kì nghiêm túc.

Vì vậy giáo sư Trần cũng không biết người đang nói chuyện với anh là Đơn Binh, hay là vị bà Lục thần bí kia…

Mấu chốt chính là vấn đề mà bà hỏi.

Ông ta đã lớn tuổi rồi, rất khó có thể tiêu hóa được những kiến thức này trong một thời gian ngắn.

Thậm chí ở trong lớp còn lén ngủ gật.

Nhưng ông ta cũng góp nhặt tất cả những tài liệu trên lớp, cần thận nghiên cứu lại một lần.

Chưa đợi giáo sư Trần giải thích, mẹ đã tiếp tục dạy dỗ ông ta.

“Rõ ràng là chia sẻ những kiến thức quý trọng cho các người, còn bản thân các người lại không thèm nghiêm túc, đây là thái độ của nghiên cứu à?”

Toàn bộ sốt ruột trên mặt giáo sư Trần đã biến mất, chỉ còn dư lại chút chột dạ và lo lắng.

“Tất cả những vấn đề liên quan đến trên người Oa Oa, đều có thể tìm được câu trả lời trong nội dung mà tôi đã từng giảng cho mấy người.”

Mẹ hình như lười đáp trả lại ông ta, nói thẳng: “Nhìn không hiểu là vấn đề của ông.”

“Bây giờ lập tức quay về chăm chỉ học tập đi.”

“Không cho phép ông lười biếng nữa, lần sau gặp lại tôi sẽ kiểm tra ông.”

Giáo sư Trần thành thật gật đầu, nhỏ giọng đồng ý: “Được.”

“Hừ!”

Mẹ liếc ông ta một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía tiểu đội bảo mẫu, mấy người đàn bà cường tráng kia lập tức kinh sợ.

“Các người còn có chuyện gì muốn hỏi không?”

Mẹ đối mặt với tiểu đội bảo mẫu này cũng không thay đổi sắc mặt.

“Cái đó…”

Nghe được câu hỏi này, tiểu đội bảo mẫu cũng hơi lúng túng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Sau đó trên mặt mẹ bỗng nhiên lộ ra nụ cười mình, nói: “Chăm sóc kỹ cho cô ấy, nếu có chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho các người?”

“Hả?”

Trên mặt tiểu đội bảo mẫu lập tức ngạc nhiên mừng rỡ.

Rõ ràng đây là một lời nói uy hiếp bọn họ, nhưng bọn họ lại còn vui hơn cả khi nghe được tin mình trúng số.

“Cô ấy đang ở đâu?”

Mẹ thả bả vai Lục Tân ra, sau đó Lục Tân cười nói: “Để tôi đi xem cô ấy.”

“Đang ở bên trong.”

Tiểu đội bảo mẫu cũng cực kì vui vẻ, nhiệt tình đưa Lục Tân đi vào trong một phòng bệnh lớn.

Chỉ còn lại giáo sư Trần Lập Thanh ngơ ngác đứng một chỗ trong hành lang, không biết nên đi đến chỗ nào, Lục Tân hơi dừng chân, quay đầu nhìn ông ta.

Giáo sư Trần Lập Thanh lập tức run rẩy, nói: “Vậy tôi đi đọc tài liệu.”

Vừa nói vừa lo lắng rời đi.

Lục Tân bỗng có cảm giác vừa kinh ngạc vừa tự hào, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy được cảm giác chột dạ trên người những nghiên cứu viên này.

Mẹ đúng thật là không thể chọc được vào mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận