Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1119: Đây chính là sức mạnh của nhà nước (2)

Đám người Tiêu tổng nhất thời lại có chút mở rộng tầm mắt, dù có nghĩ thế nào họ cũng không nghĩ tới một đội điều tra vụ việc bí ẩn gồm những nhân viên nhàn rỗi trong xã hội lại có sức huy động lực lượng cảnh sát, nhất là khi nhìn thấy Lục Tân dẫn họ vào Sở cảnh vệ và lên tiếng chào hỏi các nhân viên trực trong Sở cảnh vệ một cách quen thuộc rồi bước lên, thì lại càng kinh ngạc hơn.

"Ơ?"

Khi lên đến tầng hai, một nữ cảnh sát trẻ đi tới, nhìn thấy Lục Tân thì vừa mừng vừa sợ.

Nhưng ngay lập tức đã phản ứng lại, quay đầu liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt là lạ.

Vẫn chưa đến giờ cơm tối mà...

"Tôi đến vì một chuyện khác."

Lục Tân chỉ đành cười giải thích với cô: "Tôi cần hỏi thăm một chút cặp học sinh cấp ba mà mọi người vừa mới đưa về."

Nữ cảnh sát trẻ sửng sốt, lập tức trở nên nghiêm túc: "Được."

"Các anh làm gì vậy..."

Trong căn phòng nhỏ chật chội, Trần Vi vừa tức giận vừa ủy khuất, cố gắng giải thích: "Chúng tôi thật sự là bạn trai bạn gái."

"Bạn trai bạn gái cũng không được."

Đối diện cô, nữ cảnh sát trẻ vẻ mặt nghiêm túc: "Đủ 18 tuổi chưa mà đã ra ngoài làm chuyện hồ đồ, xem nơi này là bên ngoài tường thành sao?"

"Đủ rồi, không phải đã đưa chứng minh thư cho chị xem qua rồi sao?"

"Đó cũng chỉ mới vừa tròn."

Trước câu hỏi dò của nữ cảnh sát trẻ, Trần Vi lại đỏ mặt và cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cả quá trình cô ấy không hề nói rằng Tào Diệp đã ép cô vào khách sạn, chỉ nói bản thân cũng thực sự tự nguyện, thấy nữ cảnh sát trẻ hỏi cô ấy làm sao ở bên Tào Diệp, cũng vội vàng giải thích:

"Xác thực, bọn em đã ở bên nhau lâu rồi, hơn nữa em đã tốt nghiệp cấp 3, dự tính sẽ kết hôn với anh ấy sau khi xin được việc."

Nữ cảnh sát trẻ hơi nghiêng đầu, nhớ tới lời Lục Tân nói, cố ý quan sát cô ấy rồi nói:

"Nói ra nghe xem, hai cô cậu ở bên nhau thế nào, nếu không làm sao chứng minh được hai người là người yêu?"

"Cái này..."

Trần Vi do dự một chút, không ngờ lại có câu hỏi như vậy, có chút lưỡng lự: "Anh ấy không thích em nói ra chuyện khi đó..."

Nhưng nữ cảnh sát trẻ đã nhận được sự căn dặn Lục Tân, lập tức nói: "Tốt nhất em nên nói rõ, nếu không người gặp rắc rối sẽ là cậu ta."

"Vừa rồi chúng tôi đã hỏi một người, mặc dù hai em không có quan hệ tài chính trực tiếp, nhưng cậu ta đã mua cho em... hai quả táo!"

"Xem qua, tổng thể... hơn một tệ!"

"Nếu em không thể chứng minh được hai người là người yêu, một tệ này coi như là tiền bán dâm..."

"Khi xác định danh tính cho hai cô cậu, thông tin của cả hai đều phải được ghi lại..."

"A, đừng mà đừng mà..."

Trần Vi sợ hãi, vội vàng giải thích: "Chúng em thật sự đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, hơn nữa em rất thích anh ấy."

"Mặc dù anh ấy không nổi bật trong trường và bị nhiều người nói xấu, nhưng mà, nhưng mà những bạn học đó đều không biết, em và anh ấy đã quen nhau từ rất lâu rồi, từ nhở chúng em đã ở bên nhau, sống nương tựa lẫn nhau, anh ấy luôn rất ân cần chăm sóc em."

Nói chậm rãi, Trần Vi cũng dần dần đưa cảm xúc vào, nhẹ nhàng nói: "Đến bây giờ em vẫn còn nhớ, khi còn học cấp 2, ba mẹ bị giáo hội gì đó đưa đi, em theo bà hàng xóm đến Thành phố vệ tinh 2, lúc đó rất nghèo, nhưng Tào Diệp lúc đó đã đối xử rất tốt với em, lén nhét đồ ăn cho em, còn bảo vệ em trước mặt người lạ..."

"Ở trường, khi em bị bắt nạt, anh ấy cũng sẽ thay em đánh trả."

"Bản thân anh ấy luôn không nỡ ăn đồ ngon, mua quần áo mới, nhưng lại đưa hết số tiền dành dụm cho em..."

"Em còn nhớ, lúc đó em bị sốt cao, anh ấy đã đi chân trần cõng em đến bệnh viện, cầu xin bác sĩ cứu em..."

"Anh ấy là người tốt nhất trên thế giới này..."

"Đến bây giờ em cũng vẫn còn nhớ, khi đó anh ấy đã nghèo đến ba ngày không ăn, cũng phải giả vờ no, dẫn em đi ăn gà rán, bảo em phải thi thật tốt, thi vào thành phố chính, lên đại học. Em nhìn những vết chai sần do làm việc trên tay anh ấy thì nói không muốn học tiếp, nhưng anh ấy đã tát em, lần đầu tiên anh ấy nổi giận với em, nói, không bao giờ được nghỉ học..."

"Chỉ cần đi học, tương lai sẽ không vất vả như anh ấy..."

Nữ cảnh sát trẻ nhìn dáng vẻ Trần Vi kể lại tỉ mỉ, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc, không khỏi hơi nhíu mày.

Cách diễn đạt và nội dung câu chuyện của Trần Vi đều rất tự nhiên và chân thành.

Là một người phụ nữ, cô có thể cảm nhận được sự chân thật và dịu dàng trong trái tim của cô gái trẻ Trần Vi.

Nhưng cô cẩn thận nghe kỹ, vẫn không khỏi nói: "Em nói bà hàng xóm là?"

"Hả?"

Trần Vi ngẩn ra, vẻ mặt dường như có chút bối rối, một lúc lâu sau, trên mặt mới lộ ra vẻ chán ghét, nói: "Là bà nội Lưu, bà ấy đối với em rất tốt, mối quan hệ giữa em và cháu bà lúc trước cũng rất tốt, nhưng mà anh ta... anh ta càng ngày càng quá đáng..."

"Anh ta luôn lén nhìn chằm chằm em từ phía sau, thừa lúc em lên cầu thang, nhìn trộm bên dưới..."

"Có lần, anh ta thậm chí còn lợi dụng lúc em đi vệ sinh..."

"Ai nha, tóm lại anh ta rất kỳ quái."

Trần Vi dường như có chút không thể nói tiếp, nói: "Em rõ ràng không liên quan gì đến anh ta, anh ta còn từng làm những chuyện đáng ghét như vậy, nhưng anh ta lại cứ luôn đeo bám em giống như điên vậy, trước kia đã từng tìm em một lần, em cũng không dám đắc tội anh ta, chỉ tránh mặt thôi, nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại thực sự theo dõi em và Tào Diệp, thậm chí... anh ta thậm chí còn xông lên đánh Tào Diệp..."

Nói xong, cô ấy cũng dừng lại, trên mặt rõ ràng không thể che giấu được vẻ chán ghét, nhưng cũng không thể tiếp tục.

"Đây..."

Trong cuộc thẩm vấn của nữ cảnh sát trẻ, đám người Lục Tân ngồi sau tấm kính một mặt và theo dõi toàn bộ quá trình thẩm vấn.

Khi nghe Trần Vi kể lại, vẻ mặt của họ trở nên rất kỳ lạ, ánh mắt nhìn về Trương Vệ Vũ đang ngồi ở một bên, với sự nghi ngờ và ngạc nhiên, thậm chí một số người còn tỏ ra phẫn nộ, bất bình và có phần ghê tởm...

Trong khi Trương Vệ Vũ đang chờ đợi điều này, cơ thể lại bắt đầu run lên và càng lúc càng dữ dội hơn.

Biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên méo mó, hai tay đan chặt vào nhau, lộ ra cả gân xanh.

Có thể thấy cậu ta hoàn toàn không kiềm chế được bản thân, thân thể kịch liệt run rẩy, hốc mắt đỏ lên, nhưng lại tràn đầy hoài nghi cùng khó hiểu, một lúc lâu sau, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục tân như thể cầu xin sự giúp đỡ, nói ra một cách khó khăn:

"Cô ấy... những gì cô ấy nói... đều là thật..."

"Nhưng những điều này..."

Cậu ta dùng hết sức lực của mình, mới hét lên: "Đây là những điều hoàn toàn trái ngược..."

"Từ nhỏ đối tốt với em ấy là tôi, giúp em ấy đánh nhau là tôi, cõng em ấy đến bệnh viện, cũng là..."

"Cũng là tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận