Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1636: Chuyện quan trọng nhất (1)

“Sẽ có người đến tiếp nhận điều tra và thẩm vấn ông ta, sau đó làm cho ông ta phải chấp nhận sự trừng phạt.”

“Kết quả thẩm vấn và việc thẩm định hành hình của ông ta đều sẽ báo kết quả cho anh đầu tiên, có điều…”

“Nếu như anh không yên tâm, anh có thể đi theo tôi một chút.”

Trần Tinh cùng một đội nhân viên vũ trang của Đặc Thanh Bộ áp giải Tống tiên sinh ra khỏi biệt thự, sau đó đi đến chỗ ngã ba bên ngoài biệt thự thì thoáng dừng lại một chút, quay đầu nói với Lục Tân. Có thể nhìn ta được, lúc cô ta nói ra những lời này, có chút giống như đang hỏi ý của Lục Tân.

“Yên tâm.”

Lục Tân cười, trả lời cô ta: “Kỳ thật, tôi cũng không nghĩ chuyện này sẽ thuận lợi như vậy, như này đã vượt quá dự liệu của tôi.”

“Kỳ thật, tôi cũng lo lắng chuyện này sẽ không thể nào thuận lợi như vậy.”

Trần Tinh nhìn Lục Tân đang thành khẩn nói chuyện, ngoài dự liệu thở dài, thấp giọng nói: “Lúc tiểu đội bảo an đưa báo cáo cho tôi, kỳ thật, lúc đó tôi và người ở Đặc Thanh Bộ cũng đều có cảm giác sợ hãi và khủng hoảng. Loại sợ hãi này không khác gì lúc biết anh gặp phải nguy hiểm, bởi vì mỗi người chúng tôi đều lo lắng, lo lắng vì chuyện này mà dẫn đến việc rất nhiều năm cố gắng, nỗ lực đều thất bại trong gang tấc…”

Lời cô ta nói cũng không trực tiếp lắm, nhưng kỳ lạ là Lục Tân lại hiểu.

Đúng vậy, chuyện hiện tại là sau khi bản thân anh trở về, đã ở cùng một chỗ với Trần Tinh, sau đó đi tìm Tống tiên sinh.

Sau đó, lại không sử dụng binh đao gì mà bắt được ông ta.

Nhưng nếu như, vị Tống tiên sinh này không cam chịu thất bại, dùng hết năng lượng để phản kháng thì sẽ như thế nào?

Thanh Cảng có người như ông ta, nhưng cũng sẽ có người như Trần Tinh, không đành lòng nhìn sự nỗ lực nhiều năm của mình tan thành mây khói.

“Ban đầu thì cũng không.”

Lục Tân nhìn Trần Tinh trả lời: “Một mình ông ta, cho dù chỉ có một mình, tôi cũng không yếu ớt như vậy. Làm một vài chuyện xong đổ tội lên đầu của mọi người trên thế giới, dù sao thì, lúc nào tôi cũng nghĩ, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt làm việc tốt.”

“Ha…”

Trần Tinh nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lục Tân cũng lộ ra chút ôn nhu.

Bình thường, loại ánh mắt ôn nhu này sẽ chỉ thấy trên người Mê Tàng, mà lại còn trong lúc Mê Tàng màu hồng phấn.

“Vậy thì tốt, vậy cô về nghỉ ngơi trước đi.”

Trần Tinh cười nói: “Không muốn vì những chuyện như thế này mà phá hủy tâm trạng vui vẻ, hàn huyên với bạn học à.”

“Cấp trên đi thong thả…”

Thấy một chuyện lớn liên quan đến nhiều người mà cứ hạ màn như thế, làm cho mỗi người đều thở ra một hơi nhẹ nhàng, vui vẻ cười chào tạm biệt với Trần Tinh, bao gồm cả Số Ba và Số Năm vừa mới lau mắt nhìn Trần Tinh, tính cách hai người họ cao ngạo, lạnh lùng như vậy mà cũng có thể giống như Lục Tân, tin việc Trần Tinh có thể xử lý mọi chuyện rất tốt, đã không còn loại hoài nghi như lúc ban đầu.

Cũng như vậy, người sát thủ thâm niên ở trong xe jeep cũng cúi đầu thật thấp xuống.

Tốt, rất tốt, chuyện giống như ác mộng này đã qua đi, cuối cùng cũng kết thúc, đợi chút nữa phải tìm khách sạn, rồi vào tắm rửa, ngủ một giấc…

Ngày mai lại bắt đầu một ngày mới…

Suy nghĩ còn chưa xong, Trần Tinh vừa mới quay người rời đi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn hắn ta nói: “Đúng rồi, còn có anh.”

“Chính anh tự động đến tổ D của Đặc Thanh Bộ báo danh, hay còn cần tôi tìm người đưa anh đi?”

Sát thủ thâm niên kia cảm thấy choáng váng ngay lập tức, ngạc nhiên ngẩng đầu, gương mặt khóc không ra nước mắt.

“Không cần lo lắng.”

Trần Tinh cười cười, an ủi: “Tổ D của Thanh Cảng không cần lên bàn mổ, cũng rất ít khi cần các người đi làm bia đỡ đạn.”

“Mặt khác, ở tổ D tích cóp được ba trăm điểm tích lũy là có thể rời khỏi tổ D, cân nhắc đến chuyện điều tra lần này anh đã đóng góp công sức không nhỏ, tôi sẽ cho anh hai trăm điểm tích lũy trước, như thế này, thì khả năng được rời khỏi tổ D của anh là rất nhanh.”

“Được đấy…”

Nghe sự sắp xếp chu toàn lại đầy sự quan tâm của cô, sát thủ thâm niên đành phải gật đầu nhận mệnh lệnh.

“Tôi tự đi qua đó…”

“Thế cũng được.”

Trần Tinh cười cười nói: “Chuyện này cũng tính là đi tự thú, lại có thể cho anh thêm mười điểm tích lũy.”

Đám người Lục Tân đưa mắt nhìn Trần Tinh rời đi, sau đó tên sát thủ thâm niên kia cũng ngoan ngoãn chủ động lái xe đến Đặc Thanh Bộ tự thú.

Không khỏi cảm thán: “Xem ra, trình độ chuyên nghiệp của tên sát thủ này vẫn không được tốt lắm, làm người phải tự hiểu chứ.”

“Anh Chín, anh như bây giờ thật tốt…”

Sau khi bản thân được thoải mái, Số Mười Bốn xông tới, vẻ mặt cảm thán: “Cấp trên để ý tới cảm nhận của anh như vậy…”

“Coi như cũng không tồi…”

Tâm trạng Lục Tân cũng đang vui vẻ, trả lời cậu ta: “Lúc trước, cũng chính cô ấy đã chiêu mộ tôi, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.”

Số Mười Bốn tán thưởng mãi không thôi: “Quá lợi hại, thân quen với cấp trên như vậy, muốn làm gì cũng đều thuận lợi.”

“Cũng được.”

Lục Tân kiêu ngạo nghĩ: “Bình thường mình báo cáo, Trần Tinh cũng không thèm xem qua, vung tay lên rồi ký.”

Nhưng việc này nói ra bên ngoài cũng không tốt lắm.

Số Ba bên cạnh nhìn dáng vẻ tự hào của hai người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cục trưởng của tôi, tôi nói cái gì cũng nghe.”

Lục Tân và Số Mười Bốn đều giả bộ không nghe thấy.

Số Năm nghiêng đầu nhìn bọn họ, lông mày nhăn lại: “Sao các người ngây thơ như vậy?”

“A, ở trong phòng thí nghiệm, tôi chính là lãnh đạo, tôi cũng có nói với ai đâu?”

Lục Tân và Số Ba đều mỉm cười, không tranh luận cùng cô ta.

Dù sao thì hai người, một người làm công tác ở sở hành chính, một người làm việc trong Đặc Thanh Bộ, thì phòng thí nghiệm như thế kia sao có thể so sánh cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận