Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 382: Em gái ra tay (2)

"Vù vù..."

Con quái vật áo choàng đỏ dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của em gái.

Hắn vẫn luôn đứng yên bất động nãy giờ, nhưng lúc này từ từ cúi đầu xuống nhìn em gái với đôi mắt trống rỗng ảm đạm.

"Vù..."

Một làn sóng dao động kỳ lạ phát ra từ cơ thể hắn và không ngừng lan ra phía xa.

Em gái đương nhiên cũng nằm trong phạm vi này.

"Hừ..."

Giữa sự bao phủ của làn sóng dao động này, cơ thể của em gái đột nhiên trở nên vặn vẹo, giống như một con búp bê vải bị bóp nắn.

"Ha ha ha...”

Nhưng cô em gái bị bóp nắn này, lại phát ra một tiếng cười lạnh lùng đáng yêu.

Ngay sau đó, cô đột nhiên co quắp người lại mạnh hơn, sau đó cơ thể đột nhiên bị xé toạc ra thành từng mảnh, mỗi một bộ phận dường như đều có sự sống riêng, bò quanh cơ thể của con quái vật áo choàng đỏ này, khiến cho phạm vi mà cô có thể "ôm” trở nên rộng hơn.

Đôi mắt của con quái vật áo choàng đỏ dần dần trở nên tập trung, điều này khiến khuôn mặt đờ đẫn của hắn có vẻ hơi tức giận.

"Vù..."

Đột nhiên, một âm thanh sóng dao động cực kỳ dày đặc phát ra, trên cơ thể hắn, sức mạnh tinh thần vô hình đang tỏa ra bên ngoài.

Tất cả mọi thứ xung quanh cơ thể hắn đều bị văng xa, trong đó cũng bao gồm rất nhiều quái vật tinh thần ban nãy đến gần hắn, giống như một đám con bọ chét, bị tung lên khắp bầu trời, có con văng ra ngoài bảy tám mét, có con bay ra xa hơn mười mét ...

Em gái bị văng xa hơn ba mươi mét, thân thể phân tán cũng hợp lại vào nhau thành một, một cái mông ngồi trên mặt đất.

Cô dường như hơi choáng váng khi bị ngã, ngơ ngác một lúc.

Sau đó cô mới có thể phản ứng lại, càng tức giận hơn, bò dậy và liều mạng lao qua đó một lần nữa.

"Em gái dường như không có cách để đối phó con quái vật này."

Khi thấy cô em gái vừa hung dữ vừa đáng yêu đang lần nữa lao về phía con quái vật tinh thần.

Lục Tân đang đi thang máy bên ngoài ở khách sạn Đông Hải, một mạch lên thẳng bên trên.

Xuyên qua vách kính của thang máy, anh có thể nhìn thấy vừa rồi em gái mình đã làm ô nhiễm một bộ phận lớn của quái vật, nhưng khi con quái vật này văng em gái bay xa, tất cả những nơi ô nhiễm, đều bắt đầu xuất hiện những gợn sóng, hệt như được rửa sạch bởi dòng nước vậy.

Tất cả các bộ phận bị bóp méo đều trở về trạng thái ban đầu, như thể em gái đã làm một việc vô ích.

Điều này khác với việc đối phó với quái vật dưới bức tường phía nam của Thành phố vệ tinh số 2 trước đây.

"Dù sao thì em gái vẫn còn nhỏ..."

Mẹ che miệng cười, cứ như thể cười hả hê trên nỗi đau của người khác: "Con xem lúc bị đánh con bé vui ghê chưa kìa..."

“…”

Lục Tân đột nhiên không biết trả lời như thế nào.

Anh đi thang máy lên tầng cao nhất, mẹ vẫn có chút tò mò liếc nhìn ngôi nhà an toàn của con búp bê, rồi họ đi qua cầu thang an toàn ở cuối hành lang lên đỉnh tòa nhà, đứng ở sát mép ngoài của tòa nhà, nhìn con quái vật tinh thần khổng lồ kia.

Ngay cả khi đang đứng trên đỉnh tòa nhà, cũng chỉ có thể nhìn thấy vị trí ngực của con quái vật.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của con quái vật đó, vô cùng chân thật, nhợt nhạt và trống rỗng.

"Đơn binh, có nghe thấy không?"

Giọng nói lo lắng của Hàn Băng phát ra từ tai nghe bên tai trái của cặp kính.

"Ồ, nghe thấy rồi."

Lục Tân vội vàng giải thích một câu: "Vừa rồi tôi đang ở trong thang máy, hơn nữa bởi vì tôi ở quá gần quái vật nên tín hiệu bị ảnh hưởng."

"Thang máy……"

Hàn Băng mất vài giây để gạt bỏ cảm giác hoang đường khi nghe Lục Tân trong thang máy vào lúc này.

Sau đó cô tiếp tục hết sức giữ bình tĩnh nói: "Tiểu đội đặc công đang rút về, báo cáo điều tra của họ có cần gửi cho anh xem không?"

Lục Tân suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ có gửi cho tôi, tôi cũng không có thời gian đọc, cho nên cô giúp tôi phân tích đi..."

"Một trong những vấn để tôi quan tâm nhất bây giờ là con quái vật này là loại thể tinh thần tính chất nào. Ban nãy tôi thấy rằng, hắn dường như có sức đề kháng rất mạnh đối với các dạng ô nhiễm khác... Rõ ràng là đã làm ô nhiễm một phần của hắn, nhưng hắn đã hồi phục lại rất nhanh. "

"Ô nhiễm……"

Hàn Băng không biết tại sao Lục Tân lại trực tiếp hỏi một câu kỳ quái như vậy.

Quái vật tinh thần, cũng có thể bị lây nhiễm?

"Bây giờ tôi sẽ báo cáo lại bản phân tích mà giáo sư Trần gửi qua..."

Giọng nói của Hàn Băng rất nhanh vang lên.

Có vẻ như bây giờ cô ấy chỉ kết nối với các chuyên gia, việc phân tích thông tin đã có nhiều người đảm nhận:

"Quái vật tinh thần cũng có thể bị lây nhiễm, miễn là vật thể làm ô nhiễm nó chất lượng cao hơn, hoặc có khả năng hạn chế và bao phủ nhất định về tính chất của ô nhiễm. Nhưng mức độ lượng cấp tinh thần của vật thể bị ô nhiễm mạnh đến một mức nhất định, nó có thể đạt được mục đích chống ô nhiễm và duy trì sự ổn định của chính nó bằng cách liên tục hồi phục và đẩy lùi các tác động của lây nhiễm.”

"Vậy em gái tôi không có cách nào giải quyết được con quái vật này?"

Lục Tân cầm gọng kính, quay đầu nhìn về phía mẹ: "Mẹ có cách nào không?”

Mẹ đang trầm ngâm nhìn về phía con quái vật tinh thần, cười nhẹ đáp: "Mẹ đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề.”

"Và quan trọng nhất chính là..."

Bà đột nhiên quay đầu nhìn Lục Tân, cười nhẹ đáp: "Cái mà con đang cầm là tai nghe, không phải micro..."

"Vì vậy, những gì mà con đang nói với mẹ bây giờ, tất cả họ đều nghe thấy..."

"À cái này..."

Lục Tân cũng giật mình một lúc, tháo kính ra nhìn, sau đó bất lực đeo vào, cười nói: "Nghe thấy thì cứ nghe đi..."

"Dù sao người nhà của tôi là thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận