Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1115: Bí ẩn của hoa khôi độc thân (2)

"Sao hả?"

"Anh Tân, anh nói Trần Vi thật sự đụng phải ma... à không, bị dính vào loại ô nhiễm đó?"

Tiểu Mạnh là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức khẩn trương hỏi.

Hai tay chống lên mặt bàn, bộ mặt như sau khi khẳng định, sẽ lập tức lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân...

Những người khác cũng vội vàng nén cười, nghiêng người, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng.

Hay đúng hơn, tất cả đều tò mò.

Bận bịu nhiều ngày như vậy một con ma cũng không bắt được, bây giờ khó khăn lắm mới đợi được câu nói "có điều kỳ lạ" của Lục Tân.

"Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định."

Lục Tân chậm rãi suy nghĩ, nói: "Những thứ có thể nhìn ra được quá ít..."

Sau một hồi suy nghĩ, anh ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạnh và nói: "Hay là, cậu qua đó bắt chuyện, để tôi xem phản ứng của bọn họ?"

"Tôi?"

Tiểu Mạnh nghe vậy nóng lòng muốn thử, nhưng lại có chút bối rối, nói: "Làm sao bắt chuyện đây?"

"Cách thì cậu tự tùy cơ ứng biến."

Lục Tân nói: "Chủ yếu là xem tình cảm của họ như thế nào, cảm xúc của họ thay đổi như thế nào..."

"Cái này..."

Có lẽ lời nói của Lục Tân quá chung chung, Tiểu Mạnh rõ ràng là không thể phản ứng kịp.

Ngược lại, Phó tổng giám đốc Tiêu ở bên cạnh đã hiểu ra, trầm giọng nói: "Mạnh dạn lên, bày ra bộ dạng gợi đòn nhất của cậu..."

"Đúng vậy, cậu còn nhớ lần trước cùng Cao Nghiêm đến trường thăm cậu, cậu đang dẫn theo vài thằng nhóc hút thuốc ở sau hàng rào, dáng vẻ như đại ca không? Cậu nghĩ kỹ lại, chính là lần hai chúng tôi tịch thu thuốc lá của cậu, còn đánh cậu một trận..."

"A, chính là lần các anh đã đánh tôi, còn nói với ba tôi trừ tiền tiêu vặt một tháng của tôi?"

Tiểu Mạnh chợt phản ứng lại: "Vậy tôi hiểu rồi."

Nói rồi phải đi, đột nhiên lại quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu vậy, hình tượng của tôi trong mắt Trần Vi không phải sẽ bị hủy hoại sao?"

Mọi người vừa nóng nảy vừa tốt bụng an ủi cậu ta: "Yên tâm đi, đừng áp lực, dù sao người ta cũng đâu để ý đến cậu."

"Các anh thật biết an ủi người khác, sau khi chữa khỏi cho Trần Vi, các anh phải giúp tôi giải thích đấy..."

Tiểu Mạnh đành vậy, lấy ra một cặp kính râm từ trong túi của Cao Nghiêm và đeo lên mặt.

Lại ngậm một điếu thuốc, vênh váo bước ra khỏi nhà hàng.

Những người khác vội vàng theo sau, rối rít cầm đĩa và ly của mình, kéo đến chiếc bàn cạnh cửa sổ như tổ ong, sau đó người nào người nấy vươn đầu nhìn xem Tiểu Mạnh trêu chọc cặp tình nhân đó thế nào. Ngược lại đến lượt Lục Tân đi qua, thấy mình không còn chỗ.

Anh vỗ nhẹ vào vai Tiêu tổng, sau đó ho khan một tiếng.

Tiêu tổng phản ứng lại, lúc đó mới hiểu ra, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Lục Tân: "Anh ngồi đi, ngồi đi."

"Ơ kìa, Trần Vi, còn mày... tên gì nhì?"

Cũng vào lúc này, Tiểu Mạnh đã bước nhanh đến chỗ cặp tình nhân, cố ý cản đường họ, cười ha ha nói: "Tào Diệp, phải không? Ha ha, sao vậy? Vừa mới tốt nghiệp cấp ba, cả bạn học cũ hai người cũng không nhận ra nữa rồi?"

"Mạnh Quả Quả, sao cậu lại ở đây?"

Cặp tình nhân trẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Tiểu Mạnh đột ngột xuất hiện ở đây.

Cậu con trai tên Tào Diệp vô thức lùi lại một bước, cũng không trả lời ngay.

Ngược lại cô gái tên Trần Vi, mặt lộ vẻ hơi ngạc nhiên, lập tức thoải mái kéo lấy tay cậu con trai.

Cười nói: "Tôi cùng bạn trai ra ngoài dạo phố, không ngờ lại gặp cậu."

"Hở? Bạn trai?"

Tiểu Mạnh lập tức giả vờ ngạc nhiên: "Ơ kìa, sao hai người lại ở bên nhau rồi?"

"Đúng vậy? Không ngờ đúng không?"

Trần Vi ôm cánh tay Tào Diệp, nghiêng đầu cười nói: "Có phải cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi không?"

Tào Diệp hơi lúng túng, dường như vô thức muốn rút cánh tay ra.

Nhưng một là Trần Vi ôm quá chặt, hai là cũng không biết cậu ta đã nghĩ gì, thay vì ngọ nguậy, rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn sang.

Trong ánh mắt, dường như có chút khiêu khích và đắc ý.

"Không xứng chút nào!"

Tiểu Mạnh ghi nhớ nhiệm vụ mình tới đây, cố nén ghen tuông trong lòng, giả bộ cà nhõng, cười nói:

"Trần Vi à Trần Vi, cậu đúng là không có mắt nhìn, cậu nói xem tôi đã theo đuổi cậu từ khi vào cấp ba, theo đuổi cậu suốt ba năm, cậu chưa từng nhìn thẳng vào tôi một lần, kết quả, mới tốt nghiệp vài ngày, sao cậu đã… sao đã ở bên thằng này rồi?"

Nói xong còn nghiêng quan sát nam sinh đó, cười nói: "Không đẹp trai, không cao, mà còn..."

"... Tôi nhớ nhà cậu ta cũng đâu giàu có gì, đúng không?"

"Cậu..."

Cậu con trai tên Tào Diệp, hai má nổi rõ gân xanh, nhưng lại cố gắng kìm lại.

"Vậy thì xin lỗi rồi."

Vẻ mặt của Trần Vi cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn giữ lịch sự, cười cười nói với Tiểu Mạnh: "Lúc trước tôi đã nói với cậu là tôi đã có người mình thích, cậu không tin, bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết, người tôi thích chính là cậu ấy, trước giờ vẫn luôn rất thích."

"Bây giờ chúng tôi đang tìm việc làm, sau khi công việc ổn định, chúng tôi sẽ kết hôn."

Nói xong, nắm chặt tay Tào Diệp, cười nói với Tiểu Mạnh: "Chúng tôi đi dạo phố tiếp đây, sau này sẽ mời cậu uống rượu mừng."

Trong ánh mắt đờ đẫn của Tiểu Mạnh, cô ấy kéo Tào Diệp đi về phía trước.

Tào Diệp đó sau khi đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Mạnh, sau đó khoác tay lên vai Trần Vi.

Hướng về phía Tiểu Mạnh, lộ ra nụ cười lạnh lùng thuộc về một người chiến thắng.

"Tức quá mà, tức chết mình rồi..."

Lúc Tiểu Mạnh quay trở lại, cảm xúc vẫn vô cùng thất vọng, giống như một con gà trống bại trận, vừa tức giận vừa chán nản, đầu tóc vuốt keo rối tung, mặt mày ủ dột, tức giận thở không ra hơi, cố gắng biệt bạch với đám người Lục Tân: "Tôi... tôi rõ ràng chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy..."

"Tuy nhiên, tôi có cảm giác rằng ai đó đã đội một chiếc mũ màu xanh lá cây ..."

Những người khác đều nín cười và nhìn cậu ta bằng ánh mắt rõ ràng tôi biết cậu rất thảm nhưng tôi không khỏi cảm thấy khá vui trong lòng.

Chỉ có Lục Tân nhíu mày thật chặt.

Nhìn cách nói chuyện vừa rồi của ba người, cảm giác kỳ lạ càng thêm sâu đậm.

Tình yêu, anh không biết nhiều.

Nhưng mơ hồ có cảm giác như không nên như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận