Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 967: Nhiệm vụ lẻn vào đã hoàn thành hoàn mỹ (2)

“Vậy có thể giải thích tại sao từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ thần bí kia, những người tham gia nhiệm vụ đều gặp vấn đề mất ngủ nặng hoặc nhẹ.”

“Còn vài ngày sau nhiệm vụ, những quản lý cấp cao này đi vào trong tòa nhà để mở họp, trong mắt người khác, họ mãi không đi ra, nhưng thực tế là sau khi họ đi vào thì đã chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn trở thành…”

“Thổ nhưỡng để nuôi dưỡng đám quái vật tinh thần đó?”

“Những người bên ngoài đều gặp rắc rối vì mất ngủ, còn người ở trong phòng hội nghị lại ngủ say không tỉnh...”

“Chuyện này có liên quan gì đến trạng thái giấc ngủ của hai bên hay không?”

Lục Tân ngồi trên bàn hội nghị, từ từ châm một điếu thuốc, sau đó bắt đầu phân tích.

Anh có thể dám chắc đám quái vật này đều là quái vật tinh thần.

Trước kia, sau khi tham gia vào sự kiện viện bảo tàng Tai Ách, anh có thể dễ dàng phân biệt được sự khác nhau giữa thật và giả.

Anh không vội vã đưa ra quyết định, đầu tiên quan sát căn phòng hội nghị trước.

Lúc này, ngoại trừ cần phải xem những quản lý cấp cao này trốn trong tòa nhà quỷ ám làm cái gì, thì còn phải xem thử có thể tìm hiểu thêm gì về mục đích ra khỏi thành phố làm nhiệm vụ của họ hay không. Vốn dĩ chuyện này chỉ cần tìm quản lý cấp cao của Bảo vệ Thiên Hòa, sau đó nghĩ cách thẩm vấn một chút là ra, dù sao sau khi nhìn thấy kỹ thuật thẩm vấn chuyên nghiệp của Hồng Xà, bản thân Lục Tân cũng muốn thử xem thủ đoạn thẩm vấn của mình…

Nhưng những quản lý cấp cao của Bảo vệ Thiên Hòa đều chìm trong giấc ngủ ngay, có nhéo cũng không dậy, anh đành phải tạm thời từ bỏ.

Anh từ tốn đi dạo một vòng quanh phòng họp, sau đó nhìn thấy trên bàn họp có mấy tập hồ sơ, có vẻ như là tài liệu trong cuộc họp của họ, số lượng không nhiều lắm, anh lấy hết nhét vào trong túi, sau đó từ từ lục tìm trong phòng họp tiếp.

Không ngờ ở trên vách tường trong phòng họp, anh lại có thể tìm được vài bộ trang phục phòng hộ có chất lượng không tệ.

Nghĩ đến sự vất vả của Hàn Băng và thiếu thốn điều kiện phòng hộ, anh lập tức kéo một bộ phòng hộ ra.

Không phải anh không định lấy nhiều, nhưng thật sự thứ này không tiện cuốn lại, thể tích nó quá lớn, bản thân anh cũng không mang theo được quá nhiều.

Sau khi làm xong những thứ này, Lục Tân cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau đó làm một công việc cuối cùng.

Anh xé một tấm màn to xuống, rồi đi về phía vị trí quan trọng nhất trong phòng họp, phủ vải lên người đàn ông trung niên có thân phận cao nhất kia, sau đó quấn ông ta và cả những con quái vật tinh thần trốn trong cơ thể ông ta lại, khiêng lên người.

“Nặng ghê đó…”

Lục Tân nghĩ thầm rồi quay đầu liếc nhìn em gái một cái.

Em gái “Vèo” một tiếng kéo theo con quái vật nhỏ kia chuồn ra khỏi phòng họp, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt Lục Tân.

Lục Tân đành phải một tay khiêng người đàn ông trung niên, một tay xách trang phục phòng hộ, nện từng bước chân nặng nề đi ra ngoài.

Bây giờ anh không thể mở cửa ra được, chỉ có thể chờ em gái mở cửa giúp cho.

Cũng may em gái rất đáng tin, không chỉ giúp Lục Tân mở cửa, còn ngoan ngoãn đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng còn nhắc nhở Lục Tân chỗ nào có vật cản, dù sao bây giờ Lục Tân chẳng thể lần mò bước đi như lúc trước nữa, chỉ có thể bước từng bước đi về phía trước trong bóng tối.

Đến khi xuống lầu, Lục Tân không thể không dừng lại nghỉ lấy hơi một chút.

Lúc ra ngoài cửa, anh còn cẩn thận nhìn em gái đóng cánh cửa kia lại, dù sao anh vẫn không biết rõ tính chất của đám quái vật trong tòa nhà này.

Vì thế không thể để cho chúng nó chạy ra.

Giống như lúc đi vào, Lục Tân vẫn rất cẩn thận di chuyển trong bóng tối, cho dù trên vai khiêng một người, trong tay xách một bộ phòng hộ không nhẹ, nhưng anh không hề lơ là mất cảnh giác, dù sao đây là nhiệm vụ lẻn vào đầu tiên từ khi anh lên làm đội trưởng, Hàn Băng là một cái cô gái nhỏ mà có thể biểu hiện tốt như vậy, sao anh có thể kéo chân sau được?

Đương nhiên, vì suy nghĩ này đã khiến cho thể lực của Lục Tân tăng lên gấp bội.

Anh cẩn thận mọi hướng, dùng thân pháp nhanh nhẹn, cảnh giác và chuyên nghiệp rời khỏi căn cứ của Bảo vệ Thiên Hòa, sau đó nhét người kia vào trong chiếc xe Minibus đầy mùi rỉ sét của mình thì đã mệt đến thở hồng hộc, bàn tay bật hộp quẹt cũng run lên.

Sau đó anh cảnh giác nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Trong lòng anh lập tức nảy sinh một cảm giác kiêu ngạo: Nhiệm vụ lẻn vào trong lần đầu tiên của mình đã hoàn thành một cách hoàn mỹ.

Đương nhiên, trong lúc Lục Tân mở cửa chiếc Minibus nát kia rồi vui sướng lái đi, anh hoàn toàn không biết trong phòng điều khiển căn cứ Bảo vệ Thiên Hòa, một đám bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng lũ chó dữ đang nhìn chằm chằm vào Lục Tân đang cố hết sức khiêng một người nhảy qua bờ tường, vẻ mặt ai nấy đều như gặp ma.

Người nọ không chỉ tránh né cameras rồi mới nhảy qua tường, thậm chí còn nhảy tận hai lần.

Lần đầu tiên là đưa người đi ra ngoài, sau đó quay vào trong lấy thêm cả trang phục phòng hộ.

Đến lần thứ hai, thậm chí anh còn xoa đầu mấy con chó dữ, dọa đám chó sợ hãi quỳ sụp trên mặt đây liều mạng vẫy đuôi.

“Người kia là ai mà lại kiêu ngạo như vậy?”

Nhân viên an ninh nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh ra khỏi căn cứ của Lục Tân, không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng, khẽ nói.

“Mặc kệ anh ta là ai, đó nhất định là người chúng ta không thể đắc tội nổi…”

Đội trưởng bảo vệ nói với giọng điệu ngập tràn sợ hãi: “Là loại người thế nào mà vào tòa nhà kia rồi đi ra như không hề có chuyện gì…”

“Ngay khi chìa khóa của tôi bị một bàn tay nhỏ cầm lấy, thì tôi đã biết đây chính là đối thủ mà chúng ta không thể trêu vào…”

Anh ta vừa nói, cả người không ngừng run rẩy, là một người cường tráng lưng hùm vai gấu mà lúc nói chuyện còn không kiềm chế được mà lắp bắp: “Nhưng tôi càng không ngờ chính là, cái đó, chẳng những trộm chìa khóa của tôi, mà thậm chí nó còn trả về lại cho tôi!”

“Nhanh, báo cáo cho cấp trên, người này tuyệt đối không phải người chúng ta có thể chọc vào…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận