Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1434: Đại ma vương khủng bố (1)

“Đại ma vương khủng bố?”

Lúc Trần Tinh nghe được những lời này của Lục Tận, kinh ngạc đến mức suýt chút nữa vứt cả cái ly đi.

Theo lý thuyết, đối diện với Lục Tân thần bí như vậy, đúng ra cô nên hỏi lại một câu là: “Ai là đại ma vương khủng bố?” mới là hợp lý.

Nhưng thực tế, cô đã sớm biết chuyện của đại ma vương khủng bố.

Lúc thành phố Hắc Trảo xảy ra chuyện, Thanh Cảng cũng không phải không biết, đã sớm tìm hiểu cặn kẽ những tài liệu trong tay rồi.

Chỉ là vì Lục Tân từng nói chuyện đó không liên quan đến anh, cho nên Thanh Cảng cũng chiều theo lòng người, giả bộ không biết mà thôi.

Nhưng hôm nay Lục Tân lại muốn đưa vị đại ma vương này đến Thanh Cảng?

Cũng may mà suy nghĩ của Trần Tinh cực kì mạnh mẽ, có thể chấp nhận được bất kì sự việc nào, tấm lòng phóng khoáng, còn có cả một trái tim kiên cường.

Cho nên, cô ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh trở lại.

Trần Tinh đứng im phân tích khoảng mười giây, xem liệu có phải Lục Tân muốn toàn bộ căn cứ bị ô nhiễm hay không?

Câu trả lời là không có.

Nếu như Lục Tân muốn làm chuyện như thế với căn cư, hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy.

Ngoài ra, càng không phải vì muốn ăn trộm thành quả nghiên cứu của tòa án Ngọ Dạ, dù sao tòa án Ngọ Dạ đó cũng là do anh cướp được. Nếu như anh muốn chiếm đoạt một mình thì ban đầu đã không cần giao ra.

Huống chi Thanh Cảng sớm đã cân nhắc đến những tai họa ngầm trên phương diện này, cho nên mới quyết định để Lục Tân trở thành một thành viên trong tổ đội nghiên cứu của bọn họ, nghiên cứu tài liệu cùng Thanh Cảng…

Như vậy, sau khi loại bỏ hết những khả năng có thể, nếu như Lục Tân giới thiệu vị đại ma vương này, chắc là thật sự làm bảo vệ.

Hoặc nói đúng hơn, là muốn kiếm thêm phần tiền lương nữa?

“Một công việc nhận một phần tiền lương, ba công việc nhận ba phần không phải rất bình thường sao?”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trần Tinh, trên mặt Lục Tân lại cực kì thản nhiên.

Công việc bảo vệ không phải công việc anh muốn làm, dù sao cũng hạ thấp giá trị của một người làm sinh viên đại học như anh.

Nhưng mà dù sao cha ở nhà cũng nhàn rỗi.

Mẹ cũng đã ra mặt làm cố vấn, để cha tới đây làm bảo vệ, không phải là rất hợp lý sao?

Thông qua trao đổi ánh mắt, Trần Tinh lập tức phát hiện suy nghĩ của mình là sự thật.

Cô có chút mờ mịt.

Qua một hồi lâu, sau khi cân nhắc một loạt những nhân tố, sau đó cô mới nhỏ giọng hỏi lại Lục Tân: “Mời một vị bảo vệ như vậy cần phải chú ý gì không?”

Cần phải chú ý cái gì?

Nghe thấy câu hỏi này, Lục Tân bỗng cảm thấy vị tổ trưởng Trần Tinh vẫn luôn chuyên nghiệp trước mắt này đột nhiên không được chuyên nghiệp cho lắm.

Mặc dù tiền lương là thanh toán trực tiếp cho anh, nhưng đương nhiên vẫn phải chú ý không được thanh toán thiếu tiền cho anh.

Tính tình của cha hình như không được tốt lắm đâu.

Sau một hồi cẩn trọng nghiên cứu, cuối cùng Trần Tinh cũng đồng ý, lấy danh nghĩa của bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng để mời vị bảo vệ này theo quy định.

“Rốt cuộc là tôi đang làm cái gì đây trời…”

Trần Tinh đưa mắt nhìn theo phương hướng Lục Tân rời đi, sau đó bất an suy nghĩ.

Cô vẫn còn nhớ, lúc ban đầu cô thu nhận Đơn Binh, biết được tình trạng của anh lúc đó, còn có người nói đằng sau lưng, lần thu nhận người này của tổ trưởng cực kỳ thành công, rõ ràng chỉ nhận một người nhưng lại có tận bốn người làm việc.

Lúc đó cô cũng không nghĩ tới, không ngờ có một ngày câu chuyện cười này lại thật sự thành sự thật.

Có điều, hình như vẫn còn một người chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ bởi vì còn nhỏ tuổi quá, nên không đạt được yêu cầu làm việc sao?

“Ai dà…”

Sau một hồi lâu không biết phải làm sao, cuối cùng Trần Tinh cũng viết đơn tường trình rõ ràng sự việc, sau đó bảo bí thư đưa đến bên chỗ giáo sư Bạch.

Hơn nữa cô còn gõ bàn một cái, nghiêm túc dặn dò Tô Cách Lan mặc bộ âu phục màu hồng ở bên bàn làm việc bên cạnh: “Lần này đưa qua cho ông ấy, nhớ nói với ông ấy, để cho ông ấy biết cô đã đưa đơn này, sau đó còn phải yêu cầu ông ấy xem tại chỗ…”

“Nếu không như những lần trước cô cứ thế đưa tài liệu qua rồi đi luôn, thậm chí bọn họ còn không nhớ nổi là có chuyện này…”

Mê Tàng đứng bên cạnh oan ức không nói được gì.

Mới vừa rồi rõ ràng nó rót cho Lục Tân là loại trà ngon, kết quả là anh không uống được cái gì đã vội bỏ đi rồi.

Nghe được Trần Tinh dặn dò, nó vội vàng nghiêm túc gật đầu, quơ quơ sợi lông tuyến của mình đảm bảo với cô.

Nhìn con vật nhỏ màu hồng hồng trước mặt này, nhất thời áp lực của Lục Tân được giảm đi rất nhiều.

“Sao cơ? Con bảo cha đi bảo vệ cái trụ sở kia sao?”

Vất vả lắm mới có thể được tổ trưởng Trần đồng ý, tìm được việc làm cho cha, nhưng ông lại có chút không hài lòng, lập tức bùng phát cơn giận.

“Đúng vậy…”

Lục Tân trả lời: “Bây giờ là thời điểm đặc biệt của Thanh Cảng, thêm một người cũng góp thêm một phần sức lực.”

“Mặc dù cha không có thẻ căn cước của Thanh Cảng, nhưng đã sống ở đây nhiều năm như vậy rồi…”

“Hừ… hừ…”

Cha nheo mắt nhìn Lục Tân: “Sao con không tự làm đi?”

Lục Tân hơi lúng túng, giải thích: “Con phải làm công việc lý luận nghiên cứu, không thể phân thân được.”

“Ai dà, nghiên cứu cũng kiếm thêm được chút tiền mà.”

Cha cười lạnh, giọng nói bắt đầu thay đổi, lại hỏi tiếp: “Vậy con nói cha nghe, sao phải bảo vệ bọn họ?”

“Bọn họ có thể bị nhiễm ô nhiễm không?”

“Cái này…”

Lục Tân kinh ngạc hiểu ra: “Có khác nhau sao?”

“Đương nhiên là có khác nhau.”

Cha cười lạnh, nói: “Nếu như có thể chịu được ô nhiễm, vậy cha chính là chủ nhân của bọn họ, dựa vào lực lượng tinh thần của bọn họ để nuôi cha.”

“Nếu như không thể chịu được ô nhiễm, vậy cha chính là bảo vệ của bọn họ, tiêu hao lực lượng của cha để bảo vệ bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận