Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1715: Thành phố của sự sống (2)

Những người trên tàu lúc này đã đứng dậy, nhìn những người dưới cầu treo bằng thép thất thần nhìn nhau ở trước mặt. Lúc này, trong tầm mắt của Lục Tân, anh có thể thấy rõ ràng người hạ sĩ quan cao lớn cường tráng, anh ta có khuôn mặt không khớp so với dáng người của mình, dường như có hai khuôn mặt chồng lên nhau, một là kiên quyết và lãnh đạm, còn lại là lạnh lùng và dí dỏm.

Số Bảy.

Ngay cả khi những người khác không thể nhìn thấy anh ta trực tiếp như Lục Tân, họ cũng có phương pháp nhận dạng của riêng mình.

Mọi người về cơ bản đã nhận ra người này.

Tuy nhiên, ngay cả khi nhận ra thì họ vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Đây là người đã cùng họ lớn lên, nhưng số Bảy từ trước đến nay luôn là người có cá tính đặc biệt, khi còn bé, cô ta đã là người thông báo tin cho lão viện trưởng về họ khi mọi người chuẩn bị bỏ trốn, hơn nữa khi cô ta ở trong cô nhi viện, cô ta cũng là người không mấy thân thiết với họ, thậm chí còn không để lại chút thiện cảm, có thể nói là do tính cách trái ngược, chỉ để lại cho người ta sự chán ghét.

Cô ta là kẻ phản bội cô nhi viện, cũng là người nguyện ý ở lại với lão viện trưởng.

Nhưng dù sao thì cô ta vẫn là một trong những bạn học cũ.

Mỗi đứa trẻ cô độc ở trong sân, khi nghĩ về quá khứ, sẽ luôn xuất hiện hình ảnh của một người.

Giữa những cảm xúc phức tạp như vậy, Lục Tân đứng dậy.

Anh nhìn số Bảy đang đứng dưới cầu treo bằng thép, hút xì gà, vẻ mặt lười biếng, rồi gật đầu.

“Viện trưởng đâu?”

Số Bảy hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Lục Tân liếc mắt một cái, đột nhiên khẽ lắc đầu.

Cô ta bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, dường như cũng không bận tâm đến sự lãnh đạm và nguy hiểm của anh.

Ngược lại, nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt.

“Muốn giết tôi, chờ một chút, bây giờ tôi sẽ đến tiếp đón anh. . .”

Cô ta đột nhiên cười nói, sau đó trực tiếp đứng dậy, đi lên đoàn tàu U Linh.

Cô ta đi ngang qua Lục Tân, bước vào toa tàu, sau đó chậm rãi quét qua mọi người trong toa bằng ánh mắt giễu cợt, lắc đầu cười nói: “Không ngờ lần này lại có thể thu thập được nhiều như vậy, tôi vốn định để cho mọi người ngồi lên xe của mình, chuyên tâm chở mọi người quay trở về, nhưng nếu mọi người đã chuẩn bị chu đáo như vậy, thế thì khỏi đi,…”

Ánh mắt cô ta vô tình hay cố ý đảo qua chỗ đó rồi lướt qua bên trong toa tàu.

Có hành lý của mọi người ở đó, chẳng hạn như hành lý của số Năm ở một thùng xe, hành lý của em gái, còn có rất nhiều đồ vật khác.

Đây đều là quà tặng chuẩn bị cho viện trưởng.

Số Bảy thấy vậy liền trở nên thản nhiên, cũng không để ý lắm, ngồi xuống một chỗ như không có chuyện gì xảy ra.

Mỉm cười và nói: “Đi thôi, tôi sẽ đưa các anh đến đó.”

Mọi người nhìn Lục Tân, Lục Tân liếc nhìn Số Bảy, sau đó gật đầu.

Nếu là trước đây và bản thân anh có thể nhìn thấy Số Bảy, vậy anh hoàn toàn có cơ hội ra tay trực tiếp.

Nhưng bây giờ, trước khi gặp được lão viện trưởng, Lục Tân hiện tại chỉ có thể nhịn xuống, đây không phải là thời điểm tốt để ra tay.

“Đáng tiếc...”

Khi đoàn tàu U Linh xuyên qua cầu treo bằng thép, tiến vào đường ray nhẹ dẫn đến thành phố vệ tinh số 12 dưới sự dẫn dắt của số Bảy, số Bảy bất đắc dĩ cười cười, ở trong xe không một ai trò chuyện, nhằm phá vỡ sự trầm mặc, đưa ánh mắt nhìn mọi người, nói:

“Ít nhất chúng ta cũng đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm không gặp như vậy, không có ai muốn cùng tôi nói chuyện à?”

Vẫn im lặng, không biết đối mặt số Bảy nhiệt tình như thế nào.

Một lúc sau, số Năm đột nhiên cười nói: “Biết nói gì bây giờ?”

“Hiện tại ngươi vẫn còn sống à, thật đáng tiếc?”

Số Bảy cười khúc khích vài tiếng, quay đầu nhìn số Năm nói: "Số Năm, sao bộ dạng của cô vẫn làm người khác đáng ghét như vậy hả.”

Nói xong, cô ta lại xoay người, quét mắt một lượt nhìn những người khác trong xe nói: "Tôi biết các cậu không thích tôi."

"Nhưng không sao, tôi cũng không thích các cậu."

Mọi người nhìn nhau, nhiều người đột nhiên mỉm cười, hoặc là gật đầu, hoặc là nhìn vào số Bảy.

Một khi thái độ thẳng thắn này xuất hiện, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Số Bảy, nghe nói ngươi gần đây đã chạy đến nơi hoang làm thổ phỉ?"

“Làm kỵ sĩ đoàn cũng không có gì, dù sao ngươi cũng có kinh nghiệm nghiệp vụ nhiều năm như vậy, chả nhẽ lại không kiếm được tiền?”

“Tôi vừa nghiên cứu được một hạng mục mới, cô có muốn đầu tư 20 triệu vào không?”

“Hừ, ngay cả mười hay hai mươi triệu cũng không có, nhiều năm như vậy đến khi nào thì cậu mới bớt cái tật lừa đảo đi vậy….”

"Lão viện trưởng trước kia rất khó tính, hiện tại có tốt hơn được chút nào chưa?"

Số Bảy bình tĩnh ngồi ở trên ghế, trên mặt mang theo ý cười, xung quanh toa tàu phảng phất mùi xì gà: "Tôi thực sự vô dụng, rất vô dụng."

“Năm đó bán đứng kế hoạch bỏ trốn của các cậu thật sự rất nực cười, cuối cùng lại không được chút lợi lộc gì.”

“Giống như các cậu chết một lần, rồi lại sống lại."

“Tôi không rời bỏ lão viện trưởng, nhưng tôi không được lợi lộc gì, thay vào đó tôi càng ngày càng bị ông ta quản lý chặt chẽ hơn, trước đây tôi muốn giết ai thì giết, nhưng bây giờ tôi thậm chí không được phép giết người, cậu có thể tưởng tượng rằng nếu cậu giết một người nào đó thì bản thân còn phải nộp đơn trước hay không?"

"Ai dà, cùng ông ấy làm việc nhiều năm như vậy, ông ấy đối với tôi một chút cũng không thay đổi, ngược lại còn chiếu cố người mới tới còn tốt hơn tôi."

“Các cậu thật sự rất may mắn, thời điểm rời khỏi lão viện trưởng kia rất đúng lúc..."

"Có người xâm nhập vào tòa nhà cao tầng, có người rất ra dáng xây dựng gia đình, có người rõ ràng thời điểm ở cô nhi viện có chín khoa thì đã mang thành tích thất bại ở tám khoa, kết quả như thế mà bây giờ cũng đã có thể tự mình làm nghiên cứu khoa học, ha ha. . ."

"Nhưng mà, nếu các cậu tốt như vậy rồi sao còn đến gặp viện trưởng để làm gì, còn vội vàng như vậy?"

"Các cậu chạy trốn nhiều năm như vậy, vì sao lão viện trưởng vừa nói một câu thì tất cả liền quay trở về hết?"

"Ha ha, tôi mấy năm gần đây đôi khi cũng sẽ nhớ đến các cậu, tôi đang nghĩ, khác biệt lớn nhất giữa tôi và các cậu là ở nơi chỗ nào?"

"Vì sao mà viện trưởng có đôi lúc cũng cảm thấy các cậu hoặc một trong số các cậu so với tôi thì tốt hơn một chút?"

"Nhưng tôi hiện tại thì đã biết rõ rồi, có lẽ chúng ta khác nhau cũng không lớn đến như vậy, chỉ là ngay từ đầu các cậu đã nung nấu ý tưởng bỏ trốn hoặc phản kháng viện trưởng, vì vậy bây giờ trở lại trong lòng liền cảm thấy bản mình vừa thoát khỏi sự trói buộc nên hi vọng càng lớn, chắc chắn là không có khả năng bị trói buộc lại lần nữa đâu phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận