Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1739: Thời đại mới sẽ tới (1)

"Ong..."

Khi Lục Tân vừa bước vào Trăng máu, bỗng nhiên, một sức mạnh tinh thần dày đặc mãnh liệt, bao trùm lấy xung quanh.

Ban đầu trên cao ngất, cùng với những xúc tu tinh thần vô cùng vô tận mà Ban đầu rũ xuống, những xúc tu tinh thần này còn đan xen với nhau lại kết thành một thứ, là hình chiếu khung cảnh trước khi xuất hiện trăng máu, có gì đó đột nhiên lóe sáng, bỗng nhiên vô cùng rõ ràng, cơ hồ đạt đến giới hạn của chân thực, nhưng sau một khắc, lại hệt như màn hình ti vi đột ngột bị tắt, bỗng nhiên lóe sáng một nháy.

Sau đó, tất cả khung cảnh được tạo nên, đều biến mất ở giữa không trung, tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn.

Sức mạnh tinh thần kết chặt như dòng nước chậm rãi trôi chảy, Oa Oa đã gần đến ngưỡng sức mạnh tinh thần sụp đổ hoàn toàn, lúc này đang không ngừng thở dốc, bọn ho nhanh chóng tụ lại ở chỗ Oa Oa, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận hợp sức truyền vào tràng vực tinh thần của cô bé.

Cha đang cắn răng nghiến lợi đối đầu với Ban đầu, Người Tạo lửa mặt mày trắng bệch, nhuyễn trùng vực sâu, không ngừng thu hồi lại sức mạnh tinh thần của bản thân.

Bọn chúng hoặc là đã mơ hồ mất hướng, hoặc là đã thở phào nhẹ nhõm, hoặc có thể vẫn đang cảnh giác nhìn lên bầu trời.

Hiến tế vẫn chưa kết thúc, bọn họ có thể cảm nhận được điều này vô cùng rõ ràng.

Sức mạnh của Ban đầu vẫn còn tồn tại, bất luận là vực sâu, hay là hiện thực, sức mạnh của Ban đầu tỏa ra khắp nơi, bao trùm lấy mọi thứ xung quanh.

Có thể nói, Ban đầu đã buông tay từ bỏ, chỉ còn thiếu chút nữa, liền có thể lấp vùi hiện thực.

Nhưng chính vào thời điểm mấu chốt này, sức mạnh của Ban đầu đột nhiên tụ lại, tựa như có một nhân tố bên ngoài khác, khiến cho Ban đầu lúc bấy giờ, không rảnh bận tâm chuyện buông xuống, mà là thu lại toàn bộ sức mạnh, đi đối đầu với một chuyện quan trọng hơn…

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tất cả những thứ này đều kết thúc rồi à?"

Bất luận là Thanh Cảng hay là thế giới này, không biết có bao nhiêu người đồng thời xuất hiện nghi vấn này, số người có thể nhìn thấu được cục diện lúc này quả thực rất ít. Dù là trên bề mặt tinh thần, vừa nãy không biết đã bao nhiêu người, đều nhìn thấy Lục Tân bước vào Trăng máu, thế nhưng, cũng không có nghĩa là toàn bộ những người đó đều hiểu, việc đó có nghĩa là gì, là thứ gì đã đột nhiên ngăn lại trận hỗn loạn này.

Cho nên bọn họ vẫn rất đỗi bàng hoàng, không ngừng hỏi lẫn nhau, muốn tìm được một đáp án hợp lý nhất.

Mà khi vô số người trên toàn thế giới đang đồng thời đặt ra nghi vấn cho chuyện này, cùng lúc đó, Oa Oa đang trôi lơ lửng giữa không trung, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Cô bé đứng giữa sức mạnh tinh thần, cảm nhận được cơ hồ cả thế giới này đều cùng hỏi một câu hỏi như thế.

Bản thân biết rõ đáp án, thế nhưng thậm chí chính bản thân cũng khó mà trả lời.

Bởi vì bản thân quá đau lòng.

Cô bé đưa tay áo lên, lau nước mắt của mình, ngẩng đầu nhìn Trăng máu, hi vọng anh ngay giây sau liền lập tức xuất hiện trước mặt mình.

"Lục Tân. . ."

Bên trong thành Thanh Cảng, cô Tiểu Lộc đang trốn bên trong tầng hầm dưới lòng đất, bỗng nhiên cảm nhận được một nỗi bi thương khó tả.

Cô chỉ là một người bình thường, linh cảm không thể mạnh mẽ như thế.

Nhưng không biết vì sao, ngay lúc này, trong lòng cô dâng lên một nỗi bi thương vô tận, vượt qua vô số người năng lực, vô cùng chân thực, vô cùng nặng lòng.

"Là số chín sao?"

"Số chín, số chín vừa làm gì thế?"

Trong tế đàn, bị sức mạnh hiến tế khống chế, số hai, số ba, số năm, số tám như đang bị kìm hãm trong chiếc lồng giam vô hình, đột nhiên tỉnh lại, bọn họ hệt như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, mau chóng quay về từ thế giới tinh thần, bọn họ qua về nơi cư trú của Ban đầu, nhìn thấy cả một bàn dài đầy ắp các món ăn, cùng với chén rượu đã uống.

Bọn họ đứng lặng trong căn phòng chân thực mà trống rỗng này, mắt nhìn lẫn nhau, mơ hồ dần dần đoán được chân tướng.

"Số chín, anh ấy, anh ấy vậy mà lại. . ."

Một cảm giác run rẩy không tài nào hình dung bỗng phủ lấy toàn thân, bọn họ đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng ran lên.

"Đừng đau lòng, rất nhanh thôi tôi sẽ trở về. . ."

Trăng máu lẳng lặng treo lơ lửng trên không, mọi thứ dường như trôi vào yên tĩnh.

Là bởi vì đã có người đem hết toàn bộ những nguy hiểm, thứ đã khiến cho mọi người đau đớn tuyệt vọng, tích tụ toàn bộ lại một chỗ, chiến đấu cùng nó.

Âm thanh an ủi của anh ta, vang lên bên tai những người đang đau lòng khôn xiết.

Trên tầng lớp tinh thần, một cái bóng nhàn nhạt từ nơi sâu nhất của vực sâu lướt qua, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Oa Oa đang vừa khóc vừa cứng đầu không chịu xuống, cứ lơ lửng giữa không trung, gõ nhẹ vào trán của cô bé, sau đó nhìn ánh mắt của cô bé, chỉ là đang cười.

"Trông giữ thế giới của chúng tôi cẩn thân nhé, anh rất nhanh sẽ quay lại thôi. . ."

Anh nhẹ nhàng dặn dò bên tai cô bé: "Còn nữa, đừng quên đòi lại tiền của chúng tôi đấy…”

Khi quay trở lại, đã có thể nghỉ hưu rồi, không cần làm cũng có ăn, có thể cùng nhau xem lại những thước phim cũ mỗi ngày.

Cùng lúc đó, bóng người này, cũng xuất hiện bên trong mộng cảnh của cô Tiểu Lộc.

Anh dùng sức mạnh thần kỳ, khẽ chạm vào phía sau lưng của cô giáo Tiểu Lộc, nhẹ nhàng đón lấy sống lưng của cô ấy.

"Xin lỗi. . ."

Anh thấp giọng nói: "Mong chị vĩnh viễn khỏe mạnh, vĩnh viễn có thể chạy nhảy vui vẻ…”

Không còn thứ gì ngăn cản niềm vui của chú nai nhỏ, nó tự do chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời.

Như thế thật tốt đẹp a…

Anh xuất hiện bên trong tòa nhà cũ của Thanh Cảng, đá bay con chó nhỏ không da, sau đó nhìn về hướng thành Hắc Chiêu, cha thần sắc ngưng trọng mà không nỡ, em gái nước mắt đầm đìa chảy kín cả mặt, bóng người này từ xa vươn tay ra, nắm lấy cánh tay của bọn họ, đưa bọn họ về trong phòng của tòa nhà cũ, ngồi bên cạnh bàn ăn, còn có ánh đèn ấm áp, lặng lẽ chiếu sáng giữa màn đêm tối mịt

Ở vị trí đối diện cửa sổ, trưng bày một bức hoa văn thần bí, bên trong hoa văn là lá bài Poker một mắt.

Bên trong lá bài Poker này, đang có một cái bòng nhàn nhạt xuất hiện, ôn nhu nhìn về phía người nhà của mình.

"Tất cả rồi sẽ ổn thôi. . ."

Anh an ủi: "Chờ đến khi con trở về, cả nhà tôi có thể cùng nhau ngồi ăn một bữa thịnh soạn như thế này.”

"Ha ha ha ha, ông vẫn thua rồi..."

Trong thành sinh mệnh, số bảy hiền lành bỗng nhiên cười như không cười, nhìn về phía viện trưởng.

Trên mặt của cô ta, là một vẻ giễu cợt vô tận, cô ấy bỗng nhiên nhảy lên, nắm lấy một cái chén bên cạnh làm vũ khí, hung hãn tấn công về phía viện trưởng già, hết lần này đến lần khác rạch ra những vết thương khắp nơi trên cơ thế viện trưởng già, lại bị sức mạnh của Ban đầu còn sót lại trên người viện trưởng già làm cho bay ra ngoài, không hề mệt mỏi, ngược lại dường như có chút phấn khích: "Tôi đợi lâu như vậy, chính là muốn nhìn xem, ông lợi hại đến mức nào. . ."

"Tôi sợ ông, không dám phản bội ông, bởi vì ông là người đáng sợ nhất trên thế giới này..."

"Nhưng bây giờ xem, ông căn bản không phải. . ."

"Tôi thật hối hận, vì lí do gì mà cứ theo sau ông, theo sau ông lâu đến như vậy. . ."

"Vì lí do gì mà chỉ có tôi sợ người, vì lí do gì mà bọn họ đều phản đối ngươi, lại còn có hi vọng…”

"Ông khiến tôi cảm thấy cuộc đời của chính tôi, mỗi một quyết định đều là thất bại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận