Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 666: Lười biếng ngủ trưa (2)

Cùng lúc đó, con đường chính dẫn đến Thị Trấn Vui Vẻ, từng đợt xe tải từ Thanh Cảng ầm ầm chạy qua.

Trên xe tải, hai hàng chiến sĩ được trang bị đầy đủ ngồi hai bên, còn lại đều là hàng ngũ điều tra viên và nhân viên hỗ trợ, phía sau kéo theo các các dụng cụ lớn, lốp xe nặng nề chạy trên mặt đất gồ ghề.

Ở chiếc xe tải đầu tiên, một người dẫn đầu nói qua bộ đàm, lớn tiếng chỉ thị:

"Là đơn vị thu thập thông tin, chúng ta phải nhanh chóng đến trạm quan sát bên ngoài Thị Trấn Vui Vẻ càng nhanh càng tốt để thiết lập điểm thu thập thông tin. "

"Đây là nhiệm vụ tập thể của giáo viên A, ai cũng không được mang theo trang sức."

"Trước khi trời tối, nhất định phải đến được đó."

"Đơn binh đã chấp nhận chủ đạo sự viện của khu chữa trị cấm cấp S lần này, anh ấy đã tìm được trợ thủ của mình. Tuy có vẻ rằng một số thành viên trong đội đó có tính khi nhỏ nhen có ý chống đối với nhiệm vụ lần này, nhưng Trần Tinh đã xử lý tốt mọi chuyện."

Một nơi khác, ông Tô và giáo sư Bạch đang video call với nhau.

Ông Tô: "Mặt khác, các nhân viên thành lập trạm cơ sở quan sát và các nhân viên vũ trang chịu trách nhiệm an ninh cũng đã lên đường. Trong vòng ba ngày, một trạm quan sát cách Thị Trấn Vui Vẻ 30 dặm sẽ được thành lập, đặt làm trung tâm chỉ huy."

"Điều chúng ta cần quan tâm lúc này là các tụ điểm lớn nhỏ xung quanh Thị Trấn Vui Vẻ. Nếu Thị Trấn Vui Vẻ bùng nổ như một ngọn núi lửa, như vậy sẽ không những chúng ta bị ảnh hưởng, mà sẽ cách điểm tụ tập ngàng càng gần hơn."

"Quả thật là thành phố có tường thành cao nhất khu vực này, Thanh Cảng sẽ chịu trách nhiệm chủ yếu."

"Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc cử một số người đến vận động những người ở các thành phố phụ và các điểm tập kết, đóng góp mạnh mẽ. "

Giáo sư Bạch nói: "Tuy tình hình trên hải quốc tương đối không tốt, nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay."

"Tôi không thể ném mớ hỗn độn này mà vội vàng trở về, nhưng tôi sẽ cố gắng tiếp xúc với Thị Trấn Vui Vẻ khi trở về Thanh Cảng."

"Bây giờ đang ở giai đoạn chuẩn bị, dựa theo kinh nghiệm xử lý trước đây là được rồi."

"Theo ước tính của tôi, nếu như chỉ tiếp xúc mà không cần phải ra mặt xử lý Thị Trấn Vui Vẻ, Thanh Cảng chúng ta có đơn binh ra mặt, lại có tài liệu vũ khí mới từ viện nghiên cứu trợ giúp, vẫn nắm chắc phần thắng."

"Đương nhiên cẩn thận vẫn tốt hơn, giao tiếp với nữ vương là một vấn đề lớn...:

"Có điều hiện tại tôi tương đối để ý đến kế hoạch Thiên Quốc..."

Ông Tô nhẹ nhàng vẫy tay áo, cắt ngang lời giáo sư Bạch, nói: "Cô bé và đơn binh đều là ứng cử viên cho kế hoạch Thiên Quốc."

"Chúng ta đều biết, rõ ràng hai bọn họ có vấn đề."

"Một người tất cả vấn đề đều thể hiện rõ ở bên ngoài, một người thoạt nhìn rất bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác đều có cảm giác có vấn đề."

"Nhưng cho dù có thể nào đi chăng nữa, hai lựa chọn vẫn không thể tốt hơn một lựa chọn..."

"Không phải tôi lo lắng cho cô bé và đơn binh."

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng nói: "Tôi lo lắng là... Phương Bắc."

"Viện nghiên cứu, điều này đã cho chúng ta một thử thách đáng sợ đối với những thành phố cao thành..."

"Cho nên, có kế hoạch Thiên Quốc thúc đẩy, chúng ta vẫn cần xem kết quả của kế hoạch dọn dẹp khu vực cấm lần này."

Lười biếng đánh một giấc ngủ trưa là điều tuyệt vời nhất thế giới.

Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, đó là thời điểm dễ cảm thấy cô đơn nhất trên thế giới.

Có lẽ vì dạo này anh quá bận rộn và không được nghỉ ngơi tốt, hoặc cũng có thể là do nơi ở của cô bé quá im lặng, im lặng đến mức không có đến một tiếng chim hót, Lục Tân vừa ngã người ra ghế sofa đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bởi vì bất thình lình thức dậy, cho nên mất một lúc lâu anh mới nhận ra mình đang ở đâu.

Những đồ trang trí đơn giản và quạnh quẽ đập vào mắt anh

Trời ngoài cửa sổ đã tối, vầng trăng đỏ xa xăm lặng lẽ treo giữa những vì sao sáng lấp lánh.

Thì ra vừa rồi chỉ là giấc mộng, nhưng anh hoàn toàn không thể nhớ giấc mộng đó là gì.

Một tia mệt mỏi càng phát ra từ sâu trong cơ thể, Lục Tân vẫn nằm im, không muốn nhúc nhích.

Cảm giác mềm mại từ đùi truyền đến, cô bé co người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trên chân anh.

Vừa rồi anh muốn chạy trong giấc mơ của mình, có phải vì cô bé hay không?

Hít sâu một hơi, Lục Tân nằm trên sô pha, nhìn trần nhà, yên lặng suy nghĩ:

"Buổi tối nên ăn gì?"

"Đói bụng, nhưng không muốn cử động chút nào..."

"Anh ơi…”

Lúc này, một giọng nói có chút khẩn trương đột nhiên vang lên ở hành lang ngoài cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa bị gõ nhẹ vài cái, sau đó một kẽ hở được đẩy ra, có giọng nói của ai đó vang lên:

"Anh đơn binh, tổ trưởng Trần Tinh đang đợi anh nghe điện thoại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận