Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 810: Không có ai có thể ra lệnh cho tôi (1)

Tròng mắt hơi co lại, ban đầu Đại giáo chủ Tai Ách cho rằng bản thân sẽ không gặp phải trắc trở nào.

Thực tế, từ khi bắt đầu anh ta đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại kế hoạch của mình, mỗi một phân đoạn anh ta đều cân nhắc cẩn thận, cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng, cho nên anh ta mới dám đến thị trấn Vui Vẻ để bắt đầu phát triển kế hoạch này.

Cho dù đến bây giờ, mỗi một phân đoạn đều không vượt ra khỏi khống chế của anh ta.

Nhưng khi nhìn thấy người kia, anh ta luôn có cảm giác khủng hoảng không chắc chắn.

Bản thân anh ta ở bên ngoài, kế hoạch ký sinh đã đạt đến giai đoạn quan trọng, bây giờ anh ta lại ở trong bảo tàng Tai Ách, nơi này vốn là thế giới của anh ta, nhưng anh ta không rõ vì sao bản thân lại có cảm giác như bị người khác khống chế, thậm chí, còn cảm thấy sợ hãi.

Anh ta không phát hiện ra giọng nói của mình có hơi khàn khàn: “Ai cũng đều có ký ức riêng của họ.”

“Trong ký ức của mỗi người, ai cũng có quá khứ không muốn nhớ lại…”

“Tao đi ra từ bên trong Tai Ách, tao hiểu rõ Tai Ách mạnh mẽ và đau khổ thế nào hơn mày rất nhiều…”

“Tao là chủ nhân Tai Ách, Tai Ách sẽ phải nghe lệnh tao…”

Đây là thế giới tinh thần, hơn nữa anh ta không cố tình che giấu, cho nên suy nghĩ của anh ta hóa thành âm thanh vang vọng khắp thế giới này.

Theo suy nghĩ của anh ta, tất cả bụi gai khắp thị trấn nhỏ đang điên cuồng trưởng thành, lan tràn về phía Lục Tân, giống như từng mảnh bụi gai màu đen dệt thành biển nước, chúng bao vây Lục Tân tầng tầng lớp lớp, chúng chẳng sợ hạt màu đen trên người Lục Tân, anh không ngừng chém vào chúng, nhưng mà đứng trước bụi gai màu đen không bờ bến kia thì hành động này chỉ là công dã tràng.

Không phải hạt màu đen lúc nào cũng đủ để lan tràn, bao phủ cả người Lục Tân.

Cho nên bụi gai màu đen vẫn có thể khiến anh bị thương, vẫn có thể liên tục khơi gợi hồi ức không tốt trong anh.

Không có ai mà không bị những ký ức này ảnh hưởng cả.

“Nghe lệnh...”

Sau khi Đại giáo chủ Tai Ách suy nghĩ kỹ càng cặn kẽ, rồi cảm thấy chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, Lục Tân lại phát ra tiếng cười lạnh nhạt điên cuồng, loại ngông cuồng này hoàn toàn không giống như giọng cười mà anh ta đã nghe thấy lúc trước, nó mang theo cảm giác như kẻ điên đã trở nên hết sức điên cuồng.

Cùng với, một cảm giác không thể nào bị khống chế.

“Đắm chìm ở trong thế giới tinh thần của mình, khiến anh cho rằng mình đã trở thành Lãnh Chúa Tinh Thần sao?”

Bên trong tiếng cười, giọng nói của Lục Tân mang theo cảm giác khinh thường như đang xem một chuyện hoang đường và nực cười.

Sau đó nụ cười trên mặt anh đã biến mất, nghiêm túc nói:

“Không ai có thể ra lệnh cho tôi!”

Giọng nói trống rỗng lạnh lẽo vang lên rồi lan tràn khắp từng ngóc ngách của thị trấn nhỏ.

Nháy mắt, cả thị trấn nhỏ bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, tất cả tinh thần hỗn loạn đều tạm dừng vì điều này, cho dù những bụi gai màu đen đang điên cuồng sinh trưởng cũng lập tức ngừng phát triển, đồng thời, tất cả chúng đều run rẩy giống như đang rất sợ hãi.

Lục Tân quay đầu nhìn về phía bụi gai màu đen, vẻ mặt có hơi đồng cảm: “Mọi người đang rất đau khổ phải không?”

Bụi gai rậm rạp bắt đầu run lên nhè nhẹ, có một cảm xúc khác lạ đang dần len lỏi sâu trong nỗi đau khổ dày đặc kia.

Bảo tàng Tai Ách vốn đã chẳng hề thuần túy, trong số những người đau khổ đến chết lặng, tất nhiên có rất nhiều những người cam chịu trở thành một phần của Tai Ách, mãi mãi đắm chìm trong hạnh phúc giả dối này, nhưng vẫn có người còn tỉnh táo.

“Cầu xin tôi…”

Cả người Lục Tân đầy máu tươi và miệng vết thương, anh nhìn bụi gai rậm rạp xung quanh, nở một nụ cười kỳ quái.

Hành động này khiến cho anh trông không giống như đang bị bụi gai giam cầm, mà giống như được vô số bụi gai vây quanh.

Khóe môi anh nở nụ cười quái lạ: “Cầu xin tôi hãy cứu vớt các người...”

Những người đang chìm sâu trong bất hạnh và đau khổ, họ không thể nào thoát ra được, chỉ có thể bật khóc thảm thương.

“Hu hu hu...”

“Ha ha ha...”

Nghe thấy tiếng khóc, Lục Tân bật cười, tiếng khóc càng bi thương đau khổ anh càng cười vui vẻ hưng phấn.

“Đây là cái gì?”

Đại giáo chủ Tai Ách nhìn thấy thay đổi đã vượt qua kiểm soát của mình, sợ hãi đến mức trái tim đập thình thịch.

“Rõ ràng trong cơ thể của mày cũng có đau khổ và bất hạnh…”

“Đến cả tao cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đau khổ và bất hạnh trong trí nhớ của mày...”

“Tại sao mày lại không bị ảnh hưởng?”

Anh ta không thể nào hiểu được, không ai có thể chịu đựng được nhiều sức mạnh đau khổ và bất hạnh như thế được.

Giống như những người luôn chìm đắm trong ký ức đau khổ, chỉ có thể suy sụp không thể gượng dậy nổi.

“Lúc anh xem phim điện ảnh có cảm thấy đau khổ không?”

Dưới thị trấn nhỏ, đột nhiên Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên cao, cười cười dò hỏi.

Không chờ Đại giáo chủ Tai Ách trả lời, anh đã nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Tôi cũng vậy.”

Sau khi nói xong câu đó vẻ mặt anh đột nhiên nở một nụ cười quái đản, chớp mắt nhìn Đại giáo chủ Tai Ách.

Ngay sau đó, hạt màu đen trên người anh rơi xuống, lăn lông lốc đầy mặt đất.

“Cốp cốp cốp...”

Có một sức mạnh vô hình nháy mắt lan tràn khắp nơi.

Mặt đất vừa tiếp xúc với hạt màu đen đã bắt đầu xuất hiện rung lắc dữ dội, chấn động này lan tràn ra bên ngoài, vì thế bắt đầu từ bụi gai màu đen, từng vòng từng vòng sụp đổ dần lan ra, kéo dài ra mười mét, một trăm mét quanh Lục Tân, toàn bộ bụi gai màu đen trong thị trấn nhỏ bị đóng băng.

Sau đó là kiến trúc trong thế giới này, sự sụp đổ cũng lan ra ngoài từng chút từng chút.

Sau đó là con sông, rồi đến toàn bộ thế giới.

Giống như một tấm ảnh giả tạo bị bóc từng lớp từng lớp, để lộ ra bí mật sâu thẳm của thế giới này.

Cho đến khi cả thế giới bị vạch trần, ảo ảnh xung quanh thị trấn nhỏ cũng đã biến mất sạch sẽ.

Không gian xung quanh đen nhánh, mà nơi tối tăm nhất chính là vị trí trung tâm mà Lục Tân đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận