Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1156: Quân đoàn Đơn Binh (1)

Chiếc xe việt dã băng băng trên con đường rộng rãi bằng phẳng, Lục Tân cảm thấy sảng khoái.

Tuy anh hiểu việc mình mạo hiểm xông vào đường hàng hóa của người ta như vậy chẳng khác nào tiến vào mạng lưới giao thông nội bộ của người ta, phía trước chắc chắn sẽ bị nhiều người ngăn cản, nhưng trong lòng lại không thấy áp lực, dù sao anh cũng không phạm sai lầm gì...

Phía dưới bánh xe là đường lớn, phía trước có tiền, không phải là rất tốt sao?

Vừa nghĩ thông đạo lý này, anh lập tức tăng tốc, con quái vật bằng sắt thép hưng phấn gầm gừ, phi nước đại về phía trước.

Trên kính của anh không hề có thông tin về con đường này.

Nhưng có thể phân biệt được, từ vị trí hiện tại của mình đến thành phố Hòa Chủng còn khoảng hơn tám trăm ki-lô-mét. Nhưng không có con đường nào đi thẳng, vì vậy dựa vào độ cong của con đường thì đi tới Thành phố Hòa Chủng, ít nhất phải đi hơn một ngàn ki-lô-mét.

Nếu giữa đường không xảy ra vấn đề gì thì gần hoặc hơn một ngày sẽ đến.

Nghĩ đến số tiền 3 triệu ở ngay trước mắt, tâm tình Lục Tân lập tức trở nên tốt hơn.

Vút vút vút...

Con quái vật bằng thép gầm gừ phi nước đại, cao hứng chạy về phía trước.

Chạy ra khỏi một thế không thể ngăn cản.

Nhưng kế hoạch có tốt đến đâu cũng sẽ xuất hiện một chút phiền toái, giống như trên đường từ Thanh Cảng đến đây, Lục Tân đã lên kế hoạch là sẽ không trêu chọc, không gây chuyện, thành thật chạy tới điểm đến. Nhưng trên đường vẫn không theo tính toán mà kẹt bánh xe xuống mương...

Bây giờ đi đường lớn, cũng rất nhanh xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Vị trí khu phục vụ phía trước, xuất hiện một đám nhân viên vũ trang mặc đồ đen chặn ở giữa đường.

Anh cảm thấy đám nhân viên vũ trang này chuyên nghiệp hơn người ở chỗ trạm gác phía kia.

Liếc mắt ước lượng, ít nhất hơn hai mươi người, trên người ai cũng mặc quần áo vũ trang giống nhau, ai cũng cầm vũ khí, núp phía sau khiên chắn nhắm súng về phía Lục Tân. Còn có người đeo huy chương cầm loa lớn, uy nghiêm nói:

"Xe phía trước, lập tức dừng lại tiếp nhận kiểm tra..."

"Chúng tôi là đại đội C của đội chấp hành giao thông khu tây công ty Hỏa Chủng, nhận lệnh đến giữ gìn trật tự giao thông."

"Anh đã vi phạm trật tự Hỏa Chủng, lập tức dừng xe để kiểm tra..."

"Anh, anh, có cần em giúp không?"

Em gái xuất hiện bên cạnh vô lăng, mặt dán lên kính chắn gió nhìn ra ngoài, vẻ mặt hưng phấn.

Thân ảnh của người cha cũng xuất hiện ở ghế sau, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ như máu nhìn đám người mặc đồ đen ở phía trước, phát ra tiếng cười lạnh trống rỗng: "Nếu đã vượt qua cửa được thì cũng không ngại để cha giúp chứ?"

"Không cần."

Lục Tân trực tiếp từ chối em gái và cha, nói với em gái: "Ngay cả xe rơi xuống mương em cũng không lái được thì giúp được gì?"

Anh nhìn cha qua gương chiếu hậu nói: "Còn cha ra tay thì không có chừng mực..."

Cả cha và em gái đều bất ngờ, nhìn anh bằng đôi mắt coi thường.

Trước hai cặp mắt coi thường của bọn họ, Lục Tân vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Anh không giảm tốc độ khiến quân vũ trang ở phía trước cũng ngày càng khẩn trương.

Bọn họ cũng đã nhận được báo cáo của đại diện, biết anh có một con quái vật bằng thép gắn "hỏa lực nặng", mặc dù nghe được cảnh cáo, nhưng người ta vẫn lao vọt tới, nên lập tức giơ tay lên cao, lệnh cho thủ hạ chuẩn bị khai hỏa.

Lục Tân không chỉ thấy từng hàng họng súng đen ngòm mà còn thấy có mấy người giơ cả tên lửa lên...

"Hỏa lực rất mạnh..."

Lục Tân cảm khái, cầm lấy chiếc túi màu đen của mình vứt sang ghế phụ.

Đống đồ lộn xộn cứ thế chất thành đống, Lục Tân bày ra thứ bên trong.

Gồm có là, khối rubik cấp mười hai, lá bài poker màu đen có vết máu, mặt nạ 6 cảm xúc có vài vết thương, và đồng hồ cát ký ức, tất cả đều an toàn trong túi. Tính cả kính mắt đang đeo thì có tổng cộng là năm loại ký sinh trùng.

"Tôi nên thể hiện cho các người xem một chút."

Lục Tân nhìn bọn họ, nói khẽ vài câu.

Cùng lúc đó, anh bỗng nhiên đạp chân ga, con quái vật bằng thép đột nhiên tăng tốc, gầm gừ vọt về phía trước.

"Không hay rồi, nó đang xông tới..."

"Mẹ kiếp, thật sự là một tên điên..."

"Nổ súng..."

Đám người chặn phía trước thấy thế như nổi lên một trận bạo loạn, người chỉ huy ném còi, hét lớn.

Lúc này, không biết có bao nhiêu ngón tay đang siết chặt vào cờ lê.

Phía trước đạn bắn như mưa, từng tia lửa bay ra, dồn dập lao về phía chiếc xe.

Trong một khoảnh khắc, thời gian như dừng lại.

Bầu không khí trong xe trở nên rất huyền ảo.

Em gái không cướp được cơ hội thì buồn chán đến mức duỗi đôi chân nhỏ nhắn bé lên vô lăng của Lục Tân. Người cha cũng buồn bực, tức giận không nói gì, nhìn Lục Tân đang lái xe phía trước. Mấy ký sinh trùng thì nhìn nhau như đang trao đổi gì đó.

Không biết trôi qua bao lâu.

Chính lúc viên đạn sắp trút xuống chiếc xe này, bỗng nhiên một tiếng kêu lớn uy nghiêm vang lên.

"Gâu Gâu..."

Ngay sau đó, Lục Tân cảm giác mắt kính của mình khẽ run lên. Trong tầm mắt, một con ác khuyển không da, máu chảy đầm đìa lộ ra cơ bắp và mạch máu đang hung hăng nhảy ra ngoài từ đầu xe, mặc kệ những viên đạn xuyên qua cơ thể mà nhào vào đám người đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận