Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1212: Nhị Hào của cô nhi viện (1)

Liếc nhìn người trong hốc cây cơ giới kia, trong mắt Lục Tân cũng hiện ra sự mê mang thật sâu.

Bỗng nhiên trở nên kích động mất khống chế.

Người trong hốc cây trước mắt này không biết bao nhiêu tuổi, có làn da trắng bệch, còn có cơ thể gầy trơ xương.

Từng mảnh xương sườn có thể nhìn thấy rõ ràng, thân co rút trong không gian hẹp bên trong thân cây cơ khí, thậm chí không thể nhìn thấy dáng vẻ cậu ta cao bao nhiêu. Tuy nhiên, từ mắt kính đeo trên khuôn mặt cậu ta, và vẻ mơ hồ trên khuôn mặt, trong tâm trí của Lục Tân lập tức hiện lên một ít trí nhớ kỳ lạ. Từng màn một, đó là trí nhớ lúc ở cô nhi viện rất lâu trước đây.

Chỉ có rất ít thấy cậu ta ngủ.

Khi đó anh ngủ cũng rất ít, vì vậy sẽ thường xuyên gặp cậu ta trong đêm khuya.

Có đôi khi bọn họ cũng sẽ lặng lẽ cùng nhau ngồi xem ti vi, hơn nữa chia sẻ với nhau chai nước cam có ga.

Cậu ta không thích nói chuyện lắm, anh cũng không thích nói chuyện.

Vì vậy bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều.

Nhưng bởi vì hai người đều không ngủ được, vì vậy trong cô nhi viện, coi như là tiếp xúc với nhau nhiều, ấn tượng cũng khá sâu.

Cậu ta đã biến mất rất lâu rồi.

Nhưng hôm nay thấy người này trong hốc cây cơ giới, trí nhớ phủ đầy bụi lập tức tuôn trào.

Lục Tân im lặng thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Nhị Hào…”

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Cậu trai trong hốc cây cơ giới chính là bạn học ở cô nhi viện, Nhị Hào.

Lục Tân chưa chuẩn bị để gặp cậu ta ở đây, trong lúc nhất thời thậm chí bởi vì lần gặp nhau này cảm thấy hơi choáng váng.

Cả thế giới đều xuất hiện cảm giác không chân thật trong chốc lát.

“Thật sự là anh…”

Cậu trai trong hốc cây cơ giới sau khi nghe thấy câu trả lời của Lục Tân, rốt cuộc xác định được thân phận của Lục Tân.

Trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ mặt vui sướng nói: “Tôi đã ở đây rất lâu rồi…”

“Thật không ngờ cậu sẽ đi qua, anh…”

“Anh đặc biệt tới tìm tôi sao?”

“…”

Giọng nói của cậu ta dịu dàng mềm mại, trên gương mặt tái nhợt dường như cũng đỏ hơn.

“Không phải.”

Lục Tân nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tôi đến vì chuyện khác, cũng không biết cậu ở đây…”

Ngừng tí, anh khẽ nói: “Nhưng mà nếu như sớm biết cậu ở đây, tôi sẽ sớm tới đây tìm cậu rồi.”

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Cùng lúc ấy, Hạ Trùng trên phòng thí nghiệm đổ nát, còn có vị tế tự áo đen cuối cùng bị treo trên không trung đứng từ xa khiếp sợ nhìn dáng vẻ Lục Tân đối mặt hốc cây, lặng lẽ nói chuyện, thậm chí cảm thấy khủng hoảng vô cùng.

Bọn họ không biết Lục Tân đang làm gì, nhưng mà đã sớm biết một điều, đoán được thứ trong thân cây cơ giới khủng bố bao nhiêu.

Vì vậy phản ứng của Lục Tân hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của bọn họ.

Cùng lúc đó, cả hố sâu dưới mặt đất, ánh sáng màu đỏ sậm bỗng liên tục chớp lóe…

Nương theo ánh sáng màu đỏ là tiếng cảnh báo kịch liệt.

Ngay sau đó, mái vòm hố sâu dưới mặt đất có sắt thép khổng lồ phát ra tiếng két nặng nề rồi bỗng rút lui sang hai bên, lộ ra ba cửa động tối om, đỉnh hình cầu phun ra kim loại hình trụ màu xanh chậm rãi từ bên trong thò đầu ra.

Ba đỉnh hình trụ kim loại này đều có ánh sáng màu đỏ lóe lên.

Thậm chí có thể chứng kiến phía trên hình trụ có con số điện tử màu vang đang nhảy.

“Hai mươi, mười chín, mười tám, mười bảy…”

“…”

Vị tế tự áo đen nhìn thấy màn này, đã run sợ toàn thân.

Hắn ta vội vàng muốn chạy trốn, nhưng không gian xung quanh khép kín khiến cho hắn ta tuyệt vọng, chỉ có thể dốc sức liều mạng mắng to: “Khốn kiếp, khốn kiếp, chúng tôi đã chuẩn bị hy sinh bản thân rồi, chúng tôi đã ở chung với quái vật rồi, ngài vẫn còn muốn chúng tôi cùng nhau diệt vong sao?”

“Từ lúc đầu anh đã lên kế hoạch để ba người chúng tôi ở đây đưa đám tang cho hai con quái vật này rồi hả?”

Hạ Trùng nhìn thấy ba hình trụ kia, sắc mặt lập tức thay đổi: “Địa Ngục Tán?”

“Đó là gì?”

Lúc tiếng cảnh báo chói tai vang lên trong hố sâu nơi này, Lục Tân bị quấy rầy cũng khẽ nhíu mày.

Vừa gặp được người bạn trước kia, trong lòng anh vốn rất có rất nhiều lời muốn nói.

Trên mặt Nhị Hào trong hốc cây cơ giới nở nụ cười.

Dường như đã nghe được câu trả lời của Lục Tân, cậu ta cảm thấy rất vui vẻ.

Nhẹ giọng trả lời: “Đây là loạt bom plasma mạnh nhất của Địa Ngục Tán, chuyên môn dùng để đối phó người có năng lực.”

“Số lượng lớn như vậy…”

Cậu ta khẽ thăm dò trong hốc cây cơ giới nói: “Thả ra trong không gian hẹp như vậy, bất cứ ai cũng chết.”

Nói xong quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nghiêm túc gật đầu: “Bao gồm anh.”

“Hả?”

Lục Tân ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng màu đỏ lóe lên trong không trung, còn cả quả bom bắt đầu đếm ngược, khẽ nhíu mày.

“Ngòi lửa lớn như vậy, cậu còn không đi?”

Bóng hình bên cạnh Lục Tân trở nên rối loạn, cha hét lên: “Đây là lúc nói chuyện phiếm với bạn sao?”

“Không đi được nữa.”

Nhị Hào trả lời: “Nơi đây bị phong ấn rồi, vì vậy không thể tiến vào vực sâu. Mà theo khoảng cách vật lý, một là xung quanh nơi đây đều là hợp kim kiên cố nhất, cùng tấm thép dày đến ba mươi xăng ti mét, giữa hai lớp còn có chất liệu thủy tinh mà sức mạnh tinh thần không thể xuyên thấu. Cho dù năng lực gì cũng không có cách chạy thoát trong thời gian đếm ngược ngắn như vậy, vì vậy chúng ta đều sẽ chết.”

Nói xong hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Lục Tân cười nói: “Có lẽ anh sẽ không chết hoàn toàn như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận