Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 826: Cậu nói là cậu ta? (2)

“Chuyện này...”

Phó tổng giám đốc Tiêu ngơ ngác một lúc, nói: “Vấn đề ở đây đâu phải là tình yêu đích thực hay không đâu…”

“Trước kia cậu ta chưa từng như vậy!”

Sau đó anh ta có vẻ hơi bực bội, xua tay nói:

“Hôm đó chúng em ai cũng tức điên, tất cả bạn bè có mặt đều trở mặt với cậu ta, cậu ta chỉ cười khẩy rồi bỏ đi.”

“Chúng em đều cho rằng cậu ta chỉ uống rượu quá nhiều, hoặc là đầu óc hồ đồ, định chờ đến khi cậu ta tỉnh táo lại mới nói chuyện này.”

“Nhưng chúng em không ngờ rằng bắt đầu sau hôm đó, cậu ta càng lúc càng quá đáng hơn nữa.”

“Đầu tiên là người nhà cậu bạn họ Lý kia đến nhà cậu ta chất vấn tại sao cậu ta lại đánh nhau gây thương tích, mọi người ai cũng quen biết, trước kia cậu ta luôn gọi là chú là dì, nhưng ngày hôm đó cậu ta lại thẳng thừng đuổi họ ra ngoài, thậm chí còn phá xe của họ…”

“Sau đó còn phái người đi điều tra rõ địa chỉ nhà bạn gái của cậu bạn họ Lý kia, rồi lái xe tìm đến tận cửa nhà…”

“Em cũng chỉ nghe người khác kể lại, cậu ta tốn ba bốn ngày lì lợm la liếm, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nghe nói liên tục làm vài chuyện khiến ai nấy đều giận sôi máu, ví dụ như nửa đêm xông vào trong phòng cô gái kia, đứng ở đầu giường nhìn chằm chằm cô ta, chạy đến cửa hàng chỗ cô gái kia làm, mua hết tất cả hàng hóa ở đó, thậm chí sau đó còn cưỡng ép kéo cô ta vào trong xe thể thao ngay trên đường phố, vân vân…”

“Tóm lại, không ngờ cậu ta thừa dịp cậu bạn họ Lý nằm viện mà cưỡng ép giành cô gái kia vào tay.”

“Khi chúng em nghe kể lại chuyện này, cô gái kia đã ở nhà cậu ta được hai ba ngày.”

“Đến lúc có một người đi tìm cậu ta trùng hợp gặp phải, cảnh tượng khi đó rất là đáng sợ, cô gái kia bị cậu ta trang điểm thành dáng vẻ rất kỳ quái, cả người bị tra tấn thương tích đầy mình, ngoại trừ trên mặt ra thì khắp nơi đều là miệng vết thương, đang trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm…”

“Còn cậu bạn họ Lý kia vẫn chưa xuất viện, sau khi nghe kể chuyện này thì tức giận đến mức rách miệng vết thương, máu chảy lênh láng trên giường.”

Phó tổng giám đốc Tiêu nói xong thì tự mình cúi đầu, giọng nói có hơi ảm đạm:

“Lúc ấy chúng em đều quá tức giận, đi đến tận cửa nhà tìm cậu ta, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ trở mặt với cậu ta.”

“Nhưng không ngờ rằng, cậu ta còn hung dữ hơn tụi em, không chỉ bảo chúng em cút, thậm chí còn muốn ra tay với chúng em, ba người chúng em không đánh lại cậu ta, còn bị cậu ta và vệ sĩ trong nhà cậu ta đánh văng ra ngoài, còn nói muốn đánh chết chúng em...”

Vừa nói, anh ta vừa kéo cổ áo xuống cho Lục Tân nhìn: “Anh xem này, đây là cậu ta véo.”

Lục Tân thật sự nhìn thấy một vết bầm màu tím đen trên cổ phó tổng giám đốc Tiêu, có thể nhận ra lúc ấy người kia ra tay không nhẹ.

Anh nhíu mày, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bả vai phó tổng giám đốc Tiêu, hỏi: “Tại sao không báo cảnh sát?”

“Có báo...”

Tiêu Viễn hơi buồn rầu vặn vẹo cổ, nói: “Nhưng mà đến khi cảnh sát đến hỏi thì cậu ta lại không chịu thừa nhận, còn uy hiếp bắt cô gái kia nói tự nguyện đi theo cậu ta, nhà cậu ta vốn có thế lực lớn, sở cảnh vệ cũng không bắt cậu ta được...”

Lục Tân suy nghĩ gì đó, rồi lại nhìn chằm chằm bả vai anh ta, nói: “Nghe vậy đúng là rất đáng giận.”

“Một con người trở nên đồi bại nhanh thế sao?”

“Không không không...”

Phó tổng giám đốc Tiêu vội vàng xua tay: “Không chỉ đơn giản như vậy, nói thật thì, sau khi xảy ra chuyện này đúng là em rất tức giận, nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại thì càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, tại sao một người có thể đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?”

“Trước kia cậu ta thật sự không phải người như thế, nếu không thì chúng em cũng không chơi với nhau lâu như vậy.”

“Em có cảm giác giống như trong bất chợt cậu ta đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn trở thành một người khác.”

“Hơn nữa, cậu ta không chỉ nóng nảy cáu gắt mà còn chẳng nói lý lẽ, một lời không hợp đã ra tay, đáng sợ nhất là…”

Nói đến đây, anh ta hơi đè giọng xuống: “Em phát hiện cậu ta có hơi quái lạ…”

Lục Tân thấy anh ta tỏ vẻ thần bí như vậy thì tò mò ngẩng đầu nhìn sang.

“Có rất nhiều chỗ cậu ta có biểu hiện không giống một người bình thường...”

Phó tổng giám đốc Tiêu đè giọng xuống, nói: “Sức cậu ta trở nên rất mạnh, thần kinh có hơi điên.”

“Hơn nữa có vẻ như cậu ta đặc biệt sợ mấy thứ như tượng thần, trước kia cậu ta tín Phật, trong nhà bày biện rất nhiều tượng Phật, bây giờ tất cả đều dùng vải bố che lại, ngoài ra, ngày đó lúc chúng em đi đến tìm cậu ta, trên cổ một người bạn đi cùng có đeo giá hình chữ thập, sau khi cậu ta vừa thấy giá chữ thập thì lập tức trở nên cực kỳ khủng hoảng, điên cuồng hét lên với chúng em, cứ như thấy thứ gì đáng sợ lắm.”

“Sau đó chúng em cũng đã từng thảo luận, nhất trí cho là…”

Anh ta nói rồi có vẻ hơi căng thẳng, thì thào: “Chắc chắn bây giờ cậu ta đang bị ma quỷ bám vào người.”

“Hửm...”

Thật ra Lục Tân nghe đến đây thì cảm thấy hơi hiếu kỳ.

Nghe đến đây anh cảm thấy chuyện này vẫn khác biệt rất lớn với hệ linh hồn mà anh từng gặp.

Vì thế anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt phó tổng giám đốc Tiêu.

Nghiêm túc nói: “Đầu tiên, trên thế giới này không có ma quỷ.”

“Ngoài ra, tôi cảm thấy một con ma quỷ vừa sợ tượng Phật vừa sợ giá chữ thập thì có vẻ không đủ trung thành...”

“Cái này...”

Tạm thời phó tổng giám đốc Tiêu không kịp phản ứng, ngơ ngác không biết phải nói gì.

Lục Tân chậc lưỡi rồi thở phào, nói: “Có điều, về chuyện này, tôi cảm thấy tôi có thể đi cùng cậu xem thế nào.”

Lúc này phó tổng giám đốc Tiêu khẽ thở phào, nhìn đồng hồ, nói nhỏ: “Em đã mời cậu ta, có lẽ sẽ đến ngay đấy…”

“Hửm?”

Lục Tân chậm rãi đan hai tay vào nhau, nâng cằm, bình tĩnh nhìn về phía phó tổng giám đốc Tiêu.

Đối diện với ánh mắt của anh, phó tổng giám đốc Tiêu có hơi chột dạ, anh ta cho rằng Lục Tân khó chịu vì anh ta tự gọi người nọ đến mà chưa có sự đồng ý của anh, vì thế lập tức muốn giải thích suy nghĩ của mình, nhưng anh ta còn chưa mở miệng đã phát hiện ánh mắt của Lục Tân lại dừng trên vai mình.

Ánh mắt anh hơi nặng nề, thì thào: “Thì ra người cậu nói là cậu ta à…”

“Cạch!”

Tóc phó tổng giám đốc Tiêu gần như dựng đứng hết lên, lúc này anh ta mới ý thức được Lục Tân luôn nhìn ra phía sau lưng mình.

Anh ta suýt thì té ghế, quay phắt người lại nhìn ra sau.

Từ lúc họ vào, nhà hàng luôn vắng người, hơn nữa vì để tiện nói chuyện mà Tiêu Viễn đã bảo nhân viên phục vụ rút về sau bếp, đèn cũng chỉ mở một khu vực nhỏ đủ chiếu sáng bàn ăn của họ, những nơi khác đều tối đen, trong bóng đêm gần cửa ra vào phía sau lưng anh ta không có ánh đèn chiếu đến, đang có một bóng người cao to lặng lẽ đứng đấy.

Trong bóng tối, im lặng không nói, ánh mắt âm u, không ai biết anh ta đã đứng đấy bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận