Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1604: Trong cô nhi viện, không có kẻ ngốc (1)

Khi Lục Tân hỏi đến vấn đề này, bất kể là Số Năm trên ti vi, Số Tám bị trói trên bàn mổ, hay Số Mười Bốn đang cười híp mắt nhìn kết cục Số Tám rất vui vẻ hơn nữa còn luôn khuyên anh ta phải bình tĩnh tiếp nhận, đều đột nhiên im lặng.

"Kế hoạch của viện trưởng già" dường như đã trở thành một từ ngữ cấm kỵ, khiến mấy người vừa nãy còn đang ồn ào lập tức im bặt.

Lại giống như những học sinh ở hàng ghế sau đang hát rêu rao trong lớp, bất thình lình quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm đang áp sát vào cửa sổ cửa sau, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn tới, lập tức khiến dây thần kinh đang hoạt động của mỗi người kết lên một lớp băng.

Ánh mắt của Lục Tân chỉ có chút lo lắng, nhìn Số Năm trong ti vi.

Im lặng hồi lâu, Số Năm chậm rãi rút con dao mổ ra khỏi đầu Số Tám.

Bên trên còn dính một ít máu.

Cơ thể của người đàn ông cường tráng cứng ngắc quay đầu lại, trực diện với Lục Tân, đầu của Số Năm thò ra từ sau vai trái của ông ta...

"Số Năm..."

Giọng nói lạnh lùng của Số Năm vang lên: "Anh thật muốn đối kháng với viện trưởng già?"

"Phải."

Lục Tân suy nghĩ rất lâu về những gì nên nói.

Cuối cùng, anh lại chọn nói ra hoàn toàn theo ý nghĩ trong lòng mình.

Con người lúc đối với chuyện gì không chắc chắn, thường thẳng thắn, đó mới là hành vi đáng tin cậy nhất.

"Ngoài ra, cũng không thể nói là tôi muốn đối kháng với ông ta, mà là ông ta vẫn luôn không chịu buông tha cho tôi."

"Ha ha...”

Số Năm trong ti vi, cười lạnh lùng một tiếng rồi nói:

"Ông ta đương nhiên sẽ không chịu buông tha cho anh, dù sao anh cũng là một phần quan trọng nhất kế hoạch điên cuồng của ông ta..."

"Vậy thì..."

Câu trả lời của Số Năm khiến Lục Tân có một chút hy vọng, nhưng nhìn Số Năm trong ti vi, anh lại ngại hỏi ra.

"Số Chín, tôi đã nghe nói về chuyện của anh."

Mà Số Năm vẫn luôn nhìn chăm chú vào mặt Lục Tân, nhìn thấy vẻ do dự của anh, trên mặt lại thoáng qua vẻ thất vọng.

Trầm giọng nói: "Thời điểm anh ở thành phố Hắc Chiểu, kỳ thực tôi cũng đang ở đó, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng hơn nữa còn đáng sợ của anh, tôi cũng biết năng lực của anh hiện giờ khá mạnh, mạnh gần ngang lúc anh còn nhỏ, nhưng muốn đối phó với viện trưởng của chúng ta..."

Cô ta dừng một chút, thấp giọng nói: "Ngay cả anh lúc nhỏ cũng bị ông ta khống chế, bị ông ta kiểm soát trong thí nghiệm."

"Bây giờ anh đã trưởng thành, hơn nữa còn trở nên yếu đuối."

"Anh bây giờ thậm chí còn không đáng sợ bằng lúc còn nhỏ, thì lấy đâu ra lòng tin đối kháng với viện trưởng già?"

Lúc nói, sự giễu cợt trong giọng nói của cô ta ngày càng trở nên u ám:

"Giống như bây giờ, tôi đối với chuyện mà viện trưởng già muốn làm, quả thực có hiểu biết nhất định."

"Có điều, nếu tôi thật sự nói cho anh biết, viện trưởng già đột nhiên muốn giết tôi để bịt miệng..."

"Với năng lực hiện giờ của anh, có cách nào bảo đảm tôi sẽ không chết không?"

Lục Tân sững sờ trong giây lát, anh đột nhiên phát hiện ra rằng mình không thể trả lời câu hỏi này.

Bản thân hiện tại khá mạnh và đã được Viện trưởng Tiết Giáp của viện nghiên cứu Nguyệt Thực chứng nhận.

Trên bề mặt trái đất, năng lực hủy diệt là mạnh nhất.

Tuy nhiên, bản thân quả thực cũng hiểu rằng, nó đã mở rộng đến ban đầu trong tầng đầu tiên của Vực Sâu, liên tục ảnh hưởng đối với bản thân.

Ở trạng thái này, bản thân vốn có chút tự lo không xong.

Lại cân nhắc đến đối kháng với viện trưởng già...

Dù thế nào đi chăng nữa, bẩn thân cũng không thể vỗ ngực trước mặt người khác cam đoan rằng mình nhất định có thể làm được.

Đó là viện trưởng già...

Những đứa trẻ trong cô nhi viện, không ai là không sợ viện trưởng già, kể cả chính anh.

"Tôi nghĩ, tôi hiểu được..."

Sau một lúc lâu im lặng, Lục Tân mới lặng lẽ gật đầu, vẻ lo lắng trên mặt cũng dần biến mất.

Thay vào đó là một cảm giác mất mát mờ nhạt.

Số Năm đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: "Anh quả nhiên đã thay đổi."

"Anh của trước đây, có lẽ sẽ bóp cổ chúng tôi, ép chúng tôi làm việc cho anh, đúng chứ?"

"Nói cách khác, chỉ cần một cái nhìn của anh, đã có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi, tự nguyện giúp anh làm việc."

Lục Tân cảm thấy hơi xấu hổ vì lời nói của cô ta, lắc đầu nói: "Tôi sẽ không làm như vậy."

"Thực ra, lần này tôi tới đây, quan trọng hơn là, muốn nhìn thấy mọi người..."

"Xem mọi người có thực sự còn sống hay không, xem mọi người có đang sống tốt hay không..."

"Có lẽ không cần!"

Không đợi Lục Tân nói thêm nhiều, Số Năm đột nhiên lên tiếng và cắt ngang lời nói của anh.

Điều này lập tức khiến Lục Tân khó mà tiếp tục và anh không biết phải nói gì.

"Anh thấy rồi đấy, bộ dạng này của tôi bây giờ, sống không tốt chút nào."

Số Năm dường như có chút lạnh lùng nói: "Cho nên, tôi cũng không muốn gặp những người trước kia."

"Người càng quen càng không muốn gặp."

"Càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thành công như thế nào của các người, trái lại nếu các người sống thảm một chút tôi ngược lại có thể gặp một chút..."

"Hả..."

Lục Tân sững sờ trước câu trả lời của Số Năm.

Lời này sao lại lạ lùng như vậy, chẳng chút niệm tình cũ...

Nhưng mấu chốt là, mặc dù bản thân nghĩ như vậy, nhưng lại có thể mơ hồ hiểu được suy nghĩ của Số Năm?

"Ngoài ra, anh có bất kỳ tâm lý bồi thường nào đối với chúng tôi không?"

Ngay khi Lục Tân nghĩ về câu hỏi này, Số Năm đột nhiên thay đổi giọng nói, nhìn thẳng vào Lục Tân và hỏi.

"Tôi nghe Mập Mười Bốn nói, bây giờ anh kiếm được rất nhiều tiền?"

"Cái này..."

Lục Tân sững sờ trong giây lát, nghĩ đến cách làm của Số Ba, vô thức cảm thấy có chút khủng hoảng.

Nhưng trong lòng thật sự không có do dự, chỉ là hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên gật đầu: "Ừ."

"Mấy năm qua tôi quả thật đã kiếm được một số tiền, nếu cô cần..."

"Ha ha...”

Sắc mặt của Số Năm càng trở nên lạnh lùng hơn: "Anh có thể có được bao nhiêu? Tôi muốn 300 triệu, anh sẽ cho tôi không?"

Lục Tân gật đầu và nói: "Sẽ cho."

"Hửm?"

Số Năm ngẩn ra, vội vàng thay đổi lời nói, cười lạnh lùng nói: "Vậy tôi muốn một tỷ thì sao?"

Lục Tân sửng sốt một lúc và nói: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

"Ai nói không?"

Số Năm thản nhiên bật cười: "Mạng của anh, không phải đáng giá một tỷ sao?"

"Hóa ra cô ấy còn biết cả chuyện này..."

Lục Tân im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Số Năm và nói:

"Nếu thật sự cần một tỷ mới có thể bồi thường được cho cô, vậy tôi sẽ cố gắng kiếm đủ một tỷ cho cô."

“Nhưng mạng của tôi, vẫn phải giữ lại cho mình.”

"Bởi vì tôi còn phải đi tìm viện trưởng già để giải quyết khoản này, bất kể cho tôi hay cho mọi người."

"Tôi cũng sẽ giúp mọi người thoát khỏi phòng thí nghiệm của ông ta, như đã hứa lúc nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận