Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 800: Năng lực sao chép đặc tính tinh thần (1)

Nếu không tìm thấy vị trí viện bảo tàng, cũng không cảm nhận được phóng xạ tinh thần của viện bảo tàng.

Vậy thông qua cách chui vào chai để tiếp cận bảo tàng Ecuador chẳng phải là một chuyện rất hợp lý hay sao?

Lục Tân thấy hơi khó hiểu, tại sao Hàn Băng lại không có ý kiến gì.

Không chỉ không có ý kiến, mà trong kênh trò chuyện còn vang lên tiếng ồn ào, dường như có người nhận microphone, sau đó vang lên một giọng nói hơi già nua, nhưng lại rất bình tĩnh và thong thả, chính là giáo sư Bạch mà trước kia Lục Tân đã từng trò chuyện.

“Đơn binh, cậu định làm thế nào?”

“Kế hoạch của tôi rất đơn giản.”

Lục Tân nói: “Tôi muốn thử xem nó có thể sưu tầm tôi không.”

Giáo sư Bạch: Nín lặng.

Rõ ràng là ông ta đã hơi bất ngờ.

“Theo nguyên tắc...”

Ông ta hơi do dự, đến khi nói nửa câu sau thì giọng điệu có hơi chần chừ, sau đó tức giận nói: “Lý luận này quá là ngu ngốc.”

Lục Tân phản bác lại: “Tôi rất nghiêm túc.”

Giáo sư Bạch im lặng một chút, nói: “Cậu định làm thế nào để bảo tàng chủ động sưu tầm cậu?”

Lục Tân nói: “Vừa rồi mọi người đã nói viện bảo tàng này có thể bị thống khổ và bất hạnh hấp dẫn, chủ động xuất hiện trước mặt bọn họ?”

Giáo sư Bạch đã hiểu ý của Lục Tân, nói: “Theo truyền thuyết mà nói, có vẻ như bảo tàng Ecuador đúng là có tính chất đặc biệt này.”

“Nhưng mà bây giờ có thể xác định, vì bảo tàng Ecuador là vật sở hữu của Đại giáo chủ Ecuador, tất nhiên nó sẽ có mối liên hệ nào đó, cho dù cậu có điều gì có thể chắc chắn hấp dẫn được tính chất đặc biệt của bảo tàng Ecuador, nó cũng sẽ không chủ động lưu trữ cậu, dù sao, rất có thể nó… Sợ cậu.”

Lục Tân xem nhẹ câu kế tiếp của giáo sư Bạch, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi nói: “Nhưng trên vùng hoang dã này có rất nhiều người bị nó sưu tầm.”

“Bọn họ, có lẽ một nửa trong số họ là đồ vật trưng bày trong bảo tàng...”

Giáo sư Bạch không biết vì sao Lục Tân nhắc đến điều này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời anh: “Thứ bảo tàng Ecuador cần không phải người, mà là tinh thần, tất cả những người đến từ thành phố Thủy Loan đã giao đau khổ và bất hạnh của họ cho viện bảo tàng để đối lấy cuộc sống hạnh phúc giả dối, đợi đến khi lưu trữ xong, tinh thần sẽ bị bóc tách, còn họ cũng sẽ ngủ say mãi mãi.”

Lục Tân lập tức gật đầu: “Nhưng mà điều này chứng minh bọn họ vẫn có liên hệ nào đó với viện bảo tàng?”

Giáo sư Bạch ngập ngừng: “Đúng vậy, có điều cậu hỏi cái này để làm gì...”

“Nếu tôi có tính chất đặc biệt giống như họ, vậy tôi…”

Lục Tân từ từ hỏi tiếp: “Có phải cũng có thể dựa vào liên hệ của họ với viện bảo tàng, để đi vào viện bảo tàng hay không?”

“Hít...”

Rõ ràng giáo sư Bạch đã kinh ngạc đến mức hít sâu một ngụm khí lạnh, hoảng hốt nói: “Cậu còn có năng lực sao chép sao?”

“Hả?”

Lục Tân bị dáng vẻ hoảng hốt của giáo sư Bạch dọa sợ, vội lắc đầu nói: “Tôi không có, thật sự không có.”

Rồi anh im lặng một lúc, nói tiếp: “Nhưng tôi có cái này.”

Trong lúc nói chuyện, anh lục lọi trong ba lô luôn mang theo bên mình, lấy ra một khối Rubik.

Đây là khối Rubik 12 nhân 12, Lục Tân có được nó khi anh chiến đấu với Bàn Đen ở thành Thủy Ngưu.

Ban đầu sau khi anh tìm thấy nó thì đã muốn giao nộp lên trên, nhưng còn bận suy nghĩ có thể đổi được bao nhiêu tiền Rồi gặp chuyện Giáo hội Khoa học và Công nghệ đổ ào đến vì thế luôn giữ nó trong tay. Cho đến tận lúc này mới bất chợt nhớ đến đặc tính của nó, có lẽ là có ích.

Điều này cũng là vì bình thường Lục Tân đã nuôi dưỡng thói quen trật tự, đồ đạc trong ba lo tuy rất nhiều, nhưng anh đều biết công dụng của chúng.

Tuy anh không rõ tác dụng của khối Rubik này lắm, nhưng vẫn có thể hiểu sơ sơ.

“Tôi cũng có một vật phẩm ký sinh, nhặt được lúc đến thành phố trung tâm.”

Lục Tân chậm rãi giải thích: “Ban đầu tôi định giao cho bộ Tư Lệnh, nhưng tổ trưởng Trần lại bảo tôi giữ trước.”

“Tôi nhớ rằng đặc tính của nó đó là có thể sao chép một đặc tính nào đó…”

Khối Rubik 12 nhân 12, tên: Không rõ.

Cấp bậc: Tạm thời đoán cấp hai

Đặc tính: Có thể có khả năng sao chép được đặc tính của người khác.

Thời gian duy trì: Không rõ

Giới hạn: Không rõ

Khi ở thành phố Thủy Ngưu, Lục Tân và Bích Hổ, Trần Tinh cùng với con quái vật nhỏ bị bỏ quên đã cùng đi vào một cái sân.

Ở đó, họ gặp phải cạm bẫy của Bàn Đen.

Trong sân có rất nhiều sinh mệnh kỳ quái. Xong việc Trần Tinh trở về máy bay trực thăng, truyền đạt lại phân tích của thành phố trung tâm cho Lục Tân, có lẽ là Bàn Đen lợi dụng “Sinh mệnh” kia để chế tạo ra những mảnh sinh mệnh nhỏ hơn.

Mà bản thân những mảnh sinh mệnh nhỏ này cũng không quá mạnh.

Nhưng mượn sức mạnh của khối Rubik 12 nhân 12 để có thể rà quét Bích Hổ, cũng biến cho tất cả “Mảnh sinh mệnh nhỏ” trong sân thành Bích Hổ, sau đó cho mọi người xem khung cảnh Bích Hổ “vui vẻ” chém giết nhau trong sân.

Nếu nó có thể biến tất cả “mảnh sinh mệnh nhỏ” trong sân thành Bích Hổ.

Vậy có phải nó cũng có thể giúp anh biến thành một “người mộng du” khác trên mảnh đất hoang dã này không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận