Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1150: Những người tuân thủ quy tắc (1)

Có vẻ như mọi thứ đã chuẩn bị xong, vị trưởng thôn này vừa nói, xa xa lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Những người phụ nữ và trẻ con vây quanh trước cửa nhìn náo nhiệt đều vội vàng tránh ra bãi đất trống ở cửa, sau đó chỉ thấy mười mấy thanh niên cường tráng chen tới. Họ ôm súng tiểu liên trong ngực, trên người quấn từng vòng đạn, đứng xếp hàng chỉnh tề trước cửa, trên mặt họ nở nụ cười thuần phác, nhiệt tình và chờ mong nhìn Lục Tân.

Trưởng thôn cười nói: "Khách quý, ngài nhìn xem, đặc sản này thế nào?"

"Thôn chúng tôi, những thứ khác không có nhưng súng và đạn thì không thiếu."

"Cái này... Thoạt nhìn rất tốt..."

Lục Tân nghiêm túc nhìn súng ống và đạn dược quấn quanh người những người trẻ tuổi kia, không nhịn được khen một tiếng.

Không ai có thể nghĩ rằng, trong thôn nhỏ này lại cất giấu một kho vũ khí cỡ nhỏ như vậy?

Trưởng thôn cười híp mắt, cảm thấy rất hài lòng với phản ứng của Lục Tân. Khóe mắt ông đầy nếp nhăn, bắt đầu đảo qua tất cả những gì anh đã ăn, chưa từng ăn nhưng bưng lên, đồng thời cầm một cái bàn tính nhỏ cũ nát từ phía sau ra.

"Những thứ như vậy, quả thật tôi cũng có."

Lục Tân không đợi trưởng thôn bắt đầu tính toán đã cười trả lời, sau đó cầm túi xách mình mang theo.

Anh lấy ra một cái súng lục rồi đặt nó lên bàn.

Trưởng thôn cúi đầu nhìn cười nói: "Không sai không sai, có điều đặc sản của ngài ít hơn so với chúng tôi."

"Tôi còn có cái này."

Lục Tân cười, sau đó đi về phía chiếc xe việt dã của mình, tra chìa khóa vào bảng điều khiển điện tử.

Anh lắc lư trước mặt trưởng thôn, sau đó nhấn một nút màu đỏ ở trên.

Một tiếng ‘Ô’ vang lên, chiếc xe dưới sự trợ giúp nhiệt tình của người dân đã được rửa sạch, lộ ra hình dáng giống như quái thú bằng sắt thép bỗng nhiên tự chuyển động. Hơn nữa, nó còn bất ngờ lùi về phía sau, đi tới trước cửa phòng.

Ngay sau đó có tiếng ‘ken két’ vang lên.

Trên nóc và phía trước xe, đều có tấm thép xuất hiện, mấy nòng súng màu đen duỗi ra.

Nó giống như ánh mắt của quái thú, gắt gao nhìn chằm chằm người xung quanh.

Nhất là cốp xe, một bảng điện tử màu bạc đứng lên, trên đó xuất hiện nòng súng, còn có thể chuyển động trái phải. Nòng súng đen không ngừng quét tới quét lui trước mặt người xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm góc độ nhắm mục tiêu.

Rầm rầm...

Đám người xung quanh xem náo nhiệt, bỗng nhiên chạy toán loạn. Họ ở phía sau tường thò đầu dò xét đánh giá.

Những thanh niên ôm súng cũng bị dọa sợ, tất cả giơ súng nhắm vào chiếc xe kia.

Chỉ là sắc mặt những người này hơi kỳ lạ, không biết nếu đấu với chiếc xe này thì ai chịu thiệt thòi hơn...

"Cái này..."

Trưởng thôn thân cao gần hai mét cũng bị dọa sợ, trên mặt còn hơi run rẩy.

Lục Tân nhìn anh, cười nói: "Đặc sản của tôi cũng không tệ chứ?"

Anh cảm thấy tự hào nói.

Ngay cả anh cũng không biết, chỉ trong một ngày mà Bộ phận thông quan đặc biệt có thể biến chiếc việt dã này của anh thành bộ dáng này.

Phải thừa nhận, dưới sự chứng kiến của những người hiểu biết này, anh lại có thứ rất đáng để khoe. Bất ngờ bày ra đồ vật, sau đó thưởng thức ánh mắt vừa hâm mộ vừa có chút sợ hãi của người khác, cảm giác này... không tồi.

"Rất tốt, rất tốt..."

Trưởng thôn ngạc nhiên, lúc sau mới phản ứng lại, xấu hổ cười nói: "Đồ của khách quý đúng là tốt hơn chúng tôi rất nhiều."

Nói xong quay sang nói với đám thanh niên kia: "Mau cất đồ đi, khoa tay múa chân như vậy không cảm thấy mất mặt sao?"

Đám thanh niên như được đặc ân, vội vàng cất súng, chạy thẳng về phía trong thôn.

"Cho dù như thế nào tôi vẫn phải cảm ơn mọi người rất nhiều."

Lục Tân tràn đầy cảm kích nhìn trưởng thôn, nói: "Mọi người vừa giúp tôi nâng xe, lại giúp rửa xe, sửa xe. Ông xem, lần này tới còn được mọi người nhiệt tình mời nhiều đồ ăn như vậy. Nơi này thật sự là một trong những nơi nhiệt tình nhất mà tôi từng đi qua."

"Có điều mọi người trong thôn làm việc cũng không dễ dàng nên chút ý tứ nhỏ này, nhất định ông phải nhận lấy..."

“......”

Nói xong, anh lấy từ trong túi lấy ra hai tờ tiền giấy năm mươi tệ, định đưa cả nhưng suy nghĩ một chút, anh rút lại một tờ.

"Chuyện này..."

Trưởng thôn nhìn tờ tiền Lục Tân thu hồi, có chút ngốc trệ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cười nói: "Không cần."

"Chỉ là thuận tay giúp thôi mà, không có gì đáng giá cả?"

"Không được không được, nhất định ông phải nhận lấy. Nếu không, trong lòng tôi rất áy náy."

"Ai nha, khách quý khách khí quá..."

"Đây là việc nên làm..."

Trải qua một trận đưa đẩy, Lục Tân kiên trì nhét năm mươi tệ vào trong tay trưởng thôn, đồng thời, tâm sự trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

Khi đồ ăn được thêm vào thì không có gì lo lắng nữa mà anh còn cười nói về chuyện gia đình: "Đường ở đây không dễ đi, bản đồ cũng rối nữa. Tôi muốn đi thành phố Hỏa Chủng nhưng không biết vì sao chạy mấy chục dặm rồi mà nhìn bản đồ còn cảm thấy xa hơn. Trưởng thôn, mọi người nơi này bình thường muốn đi thành phố Hỏa Chủng thì đi đường nào?"

"Thành phố Hỏa Chủng? Đó chính là nội thành, phải đi đường hàng hóa.”

Trưởng thôn vừa nghe thì suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Đúng là cậu đi nhầm rồi. Nếu như từ Thanh Cảng tới thì chỉ cần đi trực tiếp vào hàng hóa tuyến A, đi qua đường hàng rồi đi thẳng đến mấy thành phố lớn phía Đông là có thể thuận lợi đi thành phố Hỏa Chủng. Bây giờ cậu chạy đến chỗ chúng tôi, đã thuộc về vùng đất hoang phía tây rồi. Đi đường nhỏ cũng không dễ dàng mà xe của cậu còn quá lớn, vậy tôi chỉ cho cậu đi đường hàng hóa.”

“Đường hàng hóa?”

Lục Tân ngẩn ra, vội vàng hỏi thăm cẩn thận.

Trưởng thôn giải thích: "Đường hàng hóa chính là đường huyết mạch do công ty Hỏa Chủng xây dựng, chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa. Đường này rất bằng phẳng, thích hợp chạy xe lớn, vừa tiết kiệm nhiên liệu vừa nhanh, chỉ là, người bình thường không lên được, cần phải đến chỗ đại diện khai báo, nộp phí qua đường xong cầm tờ giấy mới có thể đi qua. Đi hết đường hàng là có thể trực tiếp tới Thành phố Hỏa Chủng."

"Chỗ này còn có con đường tốt như vậy?"

Lục Tân trong lòng nghĩ, vội vàng hỏi lại.

Nghe trưởng thôn giải thích, anh mới hiểu được, thì ra nơi hỗn loạn cũng bị công ty khai thác Hỏa Chủng tiến hành phân chia.

Lấy tòa nhà chọc trời của tập đoàn Hỏa Chủng làm trung tâm, họ vẽ ra hạch tâm thành phố Hỏa Chủng của vùng đất hỗn loạn gồm các điểm tụ tập lớn nhỏ và thị trấn thành xung quanh. Thành phố Hỏa Chủng lại chia làm bốn khu lớn là đông, nam, tây, bắc, tương ứng với bốn chi nhánh. Ngoài bốn khu này còn có một vùng "đất hoang" lớn, mặc dù trên danh nghĩa thuộc Hỏa Chủng quản lý, nhưng bình thường người Hỏa Chủng cũng không thèm để ý tới.

Vùng đất Hỗn Loạn thật ra chính là đất hoang bên ngoài bốn khu lớn này.

Trong vùng đất hoang này căn bản không có nơi gọi là thị trưởng, thị trấn, các khu vực phân chia hay cơ cấu hành chính, mà chính là chia thành một khu vực nhỏ, mỗi tiểu khu đều có một đại diện phụ trách bốn khu vực, thay bọn họ thu mua vật liệu và phân phối vật tư.

Cái gọi là đường hàng hóa, chính là mạng lưới giao thông nội bộ độc chiếm của Hỏa Chủng, là trục đường chính vừa dài vừa rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận