Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 705: Người truyền đạo (1)

“Tút tút tút bí bo...”

Một chiếc máy kéo kiểu cũ chắc hẳn đã được chế tạo cách đây khoảng ba mươi năm trước, hơn nữa nó còn được sử dụng trong suốt ba mươi năm mà vẫn tồn tại cho đến bây giờ thì đúng là kỳ tích, đuôi xe phun ra những làn khói đen, dáng vẻ xập xệ trông có vẻ như có thể đổ nát bất cứ lúc nào nhưng vẫn có cánh cửa màu đen được mở ra.

Từ bên trong xe, một người mặc áo choàng đen nhảy xuống, duỗi cái thắt lưng sắp rụng rời, tay cầm lấy hành lý và một cái hộp nhỏ màu bạc, sau đó hướng về phía ông bác lái xe đang ngồi trên xe, lòng bàn tay phải đặt ở chỗ trái tim, nhẹ nhàng khom người, cúi đầu, đặc biệt lễ phép nói: “Cảm ơn người đã phái ta đi xa, ta tin tưởng Chúa của chúng ta sẽ ban cho ngươi hòa thuận và bình yên.”

Ông bác lái xe nói: “Tôi không tin vào Chúa, tôi chỉ tin vào bản thân, nếu như anh không đưa tiền xe cho tôi thì tôi sẽ đưa cho anh một con dao.”

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra một con dao có vẻ như đã rỉ và vặn nó trong tay, ánh mắt vô cùng dữ tợn.

Vị mục sư mặc áo choàng đen hơi sững người, rồi mỉm cười.

Sau đó anh ta thành thật lấy trong túi ra tờ hai mươi đô la và đưa nó cho ông bác lái xe.

Ông bác lái xe chộp lấy tiền, bỏ vào túi, sau lại cầm con dao lên, nói: “Cho tôi thêm năm mươi nữa.”

Vị mục sư hơi khó hiểu: “Không phải anh vừa mới nói hai mươi sao?”

Ông bác lái xe nhìn vị mục sư, lạnh lùng nói: “Vừa rồi chỉ có một mình tôi ở bên ngoài, nói bảy mươi thì anh sẽ đồng ý đưa sao?”

Vị mục sư cười im lặng: “Còn bây giờ thì sao?”

Ông bác lái xe suy nghĩ: “Bây giờ bốn đứa con trai của tôi đều ở ngoài đồng, anh nói nếu tôi gọi bọn chúng một tiếng thì bọn chúng có đến không?”

Vị mục sư bất lực, lắc đầu với một nụ cười: “Tôi đã giảng đạo trong nhiều năm, nhưng tôi rất ít gặp những người trung thực như anh.”

Nói xong, anh ta thành thật trả thêm năm mươi tệ nữa, rồi lại hướng về phía ông bác lái xe cúi người, sau đó quay lưng bước đi.

Nơi anh ta đặt chân đến lần này là một thị trấn nhỏ, nơi có hàng nghìn người sinh sống, nó cũng được coi là một điểm tập trung khá đông người.

Xung quanh được xây một bức tường cao bằng gai và dây sắt, vây thành một bức tường cao, ở giữa là một cánh cổng màu đen.

Lúc này, ngoài cửa có hai chiếc ghế dựa rách nát, có hai người đàn ông gầy gò ngồi hai bên trái phải, đang chậm rãi hút một điếu thuốc và im lặng đánh giá anh ta.

“Gần đây chúng tôi không định đi xuất lương thực ra bên ngoài, cũng không có ý định nhập hàng, ngày mùng 5 có một cuộc tụ tập lớn, nhưng bây giờ vẫn còn rất sớm mà.”

“Bây giờ anh đang làm gì ở đây vậy?”

Đến khi vị mục sư đã đi tới trước mặt hai người bọn họ rồi thì một người đàn ông trong số đó mới lười biếng ngồi thẳng lưng dậy, nhìn kỹ vị mục sư từ trên xuống dưới.

“Tôi không phải là người đến bán hàng.”

Vị mục sư đứng trước mặt bọn họ, mỉm cười niềm nở và nói, “Tôi là người tin vào đạo Chúa, và tôi đến đây để truyền đạo.”

“Ồ...”

Hai người gác cổng nghe vậy thì ngay lập tức trở nên vui vẻ và cảm thấy rất là mới mẻ.

Đã từng có rất nhiều người đến thị trấn này để buôn bán, giao hàng, thậm chí là tranh cướp đồ đạc, nhưng những người đến để giảng đạo thì đúng là rất hiếm.

“Nói nghe xem, tin theo đạo của anh thì sẽ có ích lợi gì?”

Người đàn ông ngồi bên trái chớp chớp mắt vài cái: “Đạo của anh có phát đồ ăn không?”

Người đàn ông ngồi bên phải cũng cười nói: “Hỏi cái này để làm gì chứ? Chủ yếu chính là...”

Anh ta xoa xoa bộ râu và nói: “Nhà thờ của các anh có bao nhiêu cô gái vậy?”

“Có phải mặc nhiều quần áo không?”

Đối mặt với sự trêu chọc bất lịch sự như vậy, vị mục sư cũng không hề cảm thấy tức giận một chút nào cả, vị mục sư vẫn mỉm cười và nói: “Nhà thờ chúng tôi sẽ không phân phát lương thực, nhưng chúng tôi cũng sẽ không làm cho các anh phải chịu cảnh đói khát, chúng tôi thờ phụng Đức Chúa Trời mà chúng tôi tin tưởng, Người dạy chúng tôi tránh xa tình yêu, và nó cũng sẽ làm cho chúng tôi không còn đau khổ vì tình yêu nữa. Điều chúng tôi theo đuổi chính là sự thật. Và sự thật sẽ giúp cho chúng ta thoát khỏi sự vướng bận của dục vọng và có được sự bình an vĩnh viễn.”

Người đàn ông ngồi bên trái và người đàn ông ngồi bên phải liếc sang nhìn nhau và đồng thời gật đầu: “Đúng là kẻ lừa đảo.”

“Những người mà không mang lại lợi ích thực tế nào thì cũng chỉ đều là những kẻ lừa đảo mà thôi.”

“Đúng vậy, người dân xóm bên cạnh còn không có đủ quần áo để mặc đâu, mất công anh nói ra những lời lẽ tốt đẹp như vậy.”

Anh ta vẫy vẫy tay lên lại nói tiếp: “Thôi, đi đi thôi, cũng may trưa hôm nay tôi ăn không no nên không có sức để mà đánh người.”

Vị mục sư vẫn cười, nói: “Tôi đến từ miền nam xa xôi, và tôi sẽ không rời đi đâu, tôi hy vọng có thể được gặp người lãnh đạo thị trấn này của các anh.”

“Người lãnh đạo sao?”

Người đàn ông ngồi bên phải cười chế nhạo và nói: “Vậy thì anh có biết người lãnh đạo của chúng tôi so với chúng tôi lại càng ghét những kẻ lừa đảo hơn không?”

“Người lãnh đạo của chúng tôi cũng không giống như chúng tôi ăn không đủ no đâu, lãnh đạo của chúng tôi ngày nào cũng có đủ sức để đánh người đấy.”

Vị mục sư vẫn mỉm cười: “Chuyện đó không quan trọng, tôi sẽ làm cho anh ta hiểu được sự thật là như thế nào.”

Nói xong, vị mục sư thò tay vào túi, lấy ra một ít tiền giấy, dùng cách đầy kính trọng đặt vào trong tay hai người đàn ông đang ngồi.

Tay phải của vị mục sư ôm ngực, cúi đầu nói: “Phiền hai anh rồi.”

Hai người gác cổng im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng thu tiền, rồi nháy mắt nhìn nhau. Người đàn ông đang ngồi bên phải đứng dậy, sau đó đi đến bốt bảo vệ, nhấc điện thoại lên và bấm: “Báo? Chúng tôi ở đây có một người muốn vào gặp thị trưởng.”

“Gặp để làm cái gì?”

“Truyền... Chuyển hàng, anh ta nói có rất nhiều hàng hóa ở chỗ đó.”

“Cho anh ta vào trong đi”

“Được rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận