Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1427: Năng lực của người Thanh Cảng (2)

Mặc dù trong bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng đều biết tối ngày hôm qua Lục Tân cũng từng gặp mặt Oa Oa, nhưng giáo sư Trần phụ trách công việc nghiên cứu và ổn định năng lực của Oa Oa lại sốt ruột muốn biết những thứ xiềng xích quái dị trên người cô ấy có tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với cô ấy không, có nguy hiểm hay không. Hơn nữa ông ta từ đầu đến cuối vẫn cho rằng, so với tòa án Ngọ Dạ, đương nhiên Oa Oa quan trọng với Thanh Cảng hơn.

Bởi vì chuyện này, người hai bên còn cãi nhau một trận nhỏ.

Cuối cùng dưới uy hiếp không một tiếng động của giáo sư Trần một cước đá bay cháu trai ngang ngược và tiểu đội bảo mẫu, bọn họ cướp được Lục Tân trước.

Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác.

Trong quá trình người cầm kiếm xâm phạm, Lục Tân mấy người có năng lực phụ trách trợ giúp Oa Oa tiến hành khống chế Thanh Cảng đã từng bị đoàn kỵ sĩ ngoài cánh đồng hoang khống chế trong một thời gian ngắn. Mặc dù rất nhanh đã được giải trừ khống chế, cũng may mắn không tạo thành nguy hiểm quá lớn gì…

Nhưng hôm nay bọn họ vẫn nhận được thông báo tiếp nhận chữa trị và quan sát.

Bởi vì lực lượng khống chế bọn họ lúc bấy giờ rất cao cấp, cho nên Thanh Cảng cũng không dám chắc chắn.

Mời Đơn Binh qua đó, để anh nhìn xem bọn họ có còn tai họa ngầm gì hay không.

Cho nên Thanh Cảng mời bà Lục tới làm cố vấn, công việc chủ yếu có ba việc.

Đầu tiên, chắc chắn rằng những người có năng lực ở Thanh Cảng không bị để lại di chứng gì.

Thứ hai, xem xét trạng thái lúc này của Oa Oa.

Thứ ba, tham gia hướng dẫn nghiên cứu tòa án Ngọ Dạ.

Lúc phi cơ trực thăng bay lên giữa không trung, Lục Tân vừa ăn xong một bữa sáng đã đến thành phố.

Trên sân thượng, Hàn Băng cũng đã mỉm cười đứng đợi.

Từ trên lầu đi xuống, lại ngồi xe một lần nữa, rất nhanh đã đi đến một bệnh viện bí mật cách bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng không xa.

Dưới sự hướng dẫn của Hàn Băng, Lục Tân đi thẳng tới phòng bệnh trên tầng 3 cách một cánh cửa thủy tinh nhìn thấy đám người Tửu Quỷ, chó giữ nhà, La Hán, Hồng Xà, còn có cả Thần Bà đang bị nhốt trong một phòng bệnh lớn, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy ồn ào bên trong.

Tửu Quỷ khoanh chân ngồi trên giường, bộ dạng đáng thương, kéo tay áo của y tá trưởng năn nỉ nói: “Chỉ một ngụm thôi.”

“Một ngụm thôi có được không?”

“Tôi thật sự không có chuyện gì, không ảnh hưởng tới kết quả kiểm tra.”

“Tôi nói này cái người này, mặc dù cô có dáng người đẹp mắt, lại còn có khí chất, cũng không thể cướp bình rượu của người khác chứ?”

Cô y tá trưởng tuổi chừng ngoài năm mươi bị cô gái trước mắt này nói cho ngượng ngùng, nặng nề nói:

“Ở chỗ khác tôi không biết, ở chỗ này tôi không thể để cho cô uống.”

Một bên khác chó giữ nhà im lặng nằm ở trên giường, những người khác đều mặc quần áo người bệnh nhưng anh ta vẫn giữ nguyên quần áo quân đội, hơn nữa vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc, ngồi ở giữa hai giường bệnh dựa lên vách tường sau lưng, đang đọc sách.

Tên sách là: Mộng du tiên cảnh của Ái Lệ Ty.

Xem ra nội tâm của anh ta cũng dịu dàng lắm.

Nhìn ở bên cạnh, La Hán không nằm trên giường mà quỳ ở trên mặt đất, đang đốt mấy nén hương.

Mặt đầy thành kính, giống như đang lạy bức tượng quan công trước mắt.

Có điều gương mặt của Quan Công kia hình như hơi quen mắt.

Một hồi lâu sau Lục Tân mới nhận ra được, đây không phải là Oa Oa sao?

Chứ Quan Công bình thường không mặc quần áo màu đen trên người đâu?

“Ai dà, chúng ta không quen nhiều nhiều người như vậy, nhưng tôi là nhỏ nhất ở đây, tuổi của tôi kém mọi người rất xa.”

Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói hấp dẫn sự chú ý của Lục Tân, ghé mắt nhìn lại, Là Thần Bà đang nằm ở trên giường, bên cạnh còn có một chiếc gương, vừa lau son vừa kẻ lông mày, nói: “Không giống như một số người, đã hai sáu tuổi rồi, quen biết nhiều người như vậy nhưng nhìn thử xem, có ai đồng ý lấy cô ta không cơ chứ?”

“Ha ha, cô đừng chọc cười người khác nữa…”

Một chiếc giường khác, Hồng Xà đang nằm gác chân, gật gù đắc ý nói: “Ít nhất những người theo đuổi tôi cũng xếp một hàng dài, đi dạo phố cũng có người xin số điện thoại, không như ai đó, vất vả lắm mới có người để hẹn hò nhưng lại dọa người ta chạy mất.”

Thần Bà cười nhạt: “Ha, giá rẻ mới phù hợp với mọi người bình thường…”

Hồng Xà cũng không chịu nhịn: “Nhưng tu dưỡng của mỗi người thì không giả bộ được…”

“Cô nói ai là không có tu dưỡng?”

“Thế cô nói ai là giá rẻ?”

Nói được hai ba câu đã thấy hai người xông lên nắm tóc nhau.

Lục Tân không nhịn được xoa xoa chân mày, cảm giác bọn họ nằm ở đây, nơi này đã không còn giống một bệnh viện nghiêm chỉnh nữa rồi.

Càng giống bệnh viện vệ sinh tinh thần hơn đó…

Anh vừa nhủ thầm, vừa nói với mẹ: “Có cần đi vào hay không?”

“Đi thôi!”

Mẹ cũng chỉ nhìn một cái, miễn cưỡng lắc đầu, nói: “Con nhìn bộ dạng này có giống là có vấn đề không?”

Mẹ vừa chê bai một câu đã có thể giải quyết xong một việc, sau đó quay đầu ngỏ ý bảo Hàn Băng nhớ kĩ, một lần nữa lại bước vào thang máy. Bọn họ đi thẳng lên tầng bảy, chỉ thấy cả tầng lầu này đều trống không, chỉ bố trí vài tấm thủy tinh dày đơn giản.

“Đơn Binh, cuối cùng cậu cũng tới.”

Nhưng vừa mới đi ra khỏi thang máy, đã thấy một ông già đeo một gọng kính đen đang đi từ phía đối diện tới, chính là giáo sư Trần.

Gương mặt ông ta ngập tràn kích động đi đến trước mặt Lục Tân, không kịp chào hỏi đã đi vào một loạt chủ đề chính:

“Loại xiềng xích trên người Oa Oa là tầng tinh thần nào vậy, có phải cậu cho cô ấy không?”

“Cụ thể thì loại xích này có năng lực gì?”

“Lực lượng tinh thần ở cấp này, có thể tạo thành ảnh hưởng đối với trạng thái tinh thần của Oa Oa không?”

“Liệu có thể tạo thành gánh nặng cho cô ấy hay không?”

Ở bên cạnh, trước mắt là một màn đen, một đám người phụ nữ mặc quần áo bảo hộ vũ trang đầy đủ, vai u thịt bắp, biểu cảm nghiêm túc vây quanh mọi người.

Đội trưởng của tiểu đội bảo mẫu cực kì sốt ruột, ân cần hỏi: “Anh đưa cho cô ấy thứ này, có phải là có dụng ý khác không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận