Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 518: Thuyết phục thân thiện (1)

Hướng mà cả nhà Lục Tân đang nhìn là hướng con quái vật đã cắn nuốt người của cả đoàn xe.

Lúc này, nó vẫn còn xếp trước một đám lão tài xế, mặc một bộ quần áo màu trắng trông rất dị thường, những xúc tu màu đỏ thì nắm chặt mình, dùng một kiểu đội hình diều hâu ăn gà con chỉnh tề đứng ở nơi đó, cái đầu nhỏ cúi xuống, dường như thân thể nó đang run rẩy nhẹ.

Em gái đang ngồi xổm trên đầu của nó, đưa hai cái tay nhỏ hiếu kì sờ vào lỗ tai của nó.

Có lẽ, cũng là vì nguyên nhân em gái đã trông chừng nó, cho nên lúc tiếng khóc nỉ non của đứa bé kia vang lên, nó cũng không thể bỏ trốn được.

Nó đã trở thành con tin.

Lục Tân đứng dậy đi về phía nó, anh tính cả phía sau người con quái vật nhỏ này.

Ba mươi bảy người trong đội xe, không thiếu một người.

Thậm chí còn nhiều hơn một người nữa, cẩn thận phân biệt một chút, Lục Tân mới phát hiện, đó là một người đàn ông mặc quần áo rất thoải mái, anh ta đứng đầu tiên trong hàng, cúi đầu, hai cánh tay khoác lên bờ vai của con quái vật kia, không thể trông thấy rõ gương mặt của anh ta trông như thế nào.

"Đây không phải là nhân viên phòng làm việc của Thanh Cảng chúng ta trú ở thành phố trung tâm sao..."

Bỗng nhiên Lục Tân nghĩ đến điều gì đó, anh hơi thoáng kinh ngạc.

Trước đó, anh vẫn luôn chờ nhân viên của phòng làm việc này đến bàn bạc, nhưng vẫn không hề đợi được.

Chẳng lẽ không phải là vì anh ta cho mình leo cây, mà là vì anh ta đến tương đối sớm, cho nên mới sớm bị trúng chiêu sao?

... Hàn Băng nói nhân viên cơ quan rất chuyên nghiệp, nhưng chỉ thế này thôi sao?

Trong nội tâm, anh cảm thấy xem thường người đồng nghiệp ở Thanh Cảng này nhiều một chút.

Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, cứu người trước vẫn tương đối quan trọng, thế là sau khi Lục Tân đảo quanh con quái vật này một vòng, lại đi đến trước mặt con quái vật, cúi đầu nhìn nó rồi chân thành nói: "Tự mày chủ động thả người ra, hay là cần tao phải nghĩ cách đây?"

Thân thể của con quái vật càng run rẩy mạnh hơn nữa.

Những xúc tu xung quanh quấn trên người anh, dường như là sợ hãi quấn chặt lấy anh.

Bỗng nhiên, giọng nói nhỏ xíu của nó vang lên ở phía sau đầu: "Bây giờ, tao với bọn họ là một thể rồi. Mày hại tao bị thương thì chúng cũng sẽ chết đấy. Vậy nên tao có thể thả chúng ra. Nhưng mày, phải đồng ý với tao, thả tao đi nhé... Có thể, không?"

"Mày đang nói điều kiện với tao à?"

Lục Tân cúi đầu nhìn về phía con quái vật này, dường như sắc mặt anh có hơi không vui.

Quái vật không nói lời nào, thân thể càng run dữ dội hơn.

"Anh ơi, em muốn thứ đồ chơi này, anh cho em có được không?"

Em gái cưỡi trên đầu quái vật, quái vật run rẩy, cô cũng run theo, có điều cô run là vì hưng phấn.

"Lần trước mới vừa mua đồ chơi cho em, em vẫn còn chơi chưa chán đâu đó..."

Trước tiên, Lục Tân bác bỏ lời em gái nói, sau đó nhìn chằm chằm vào con quái vật này, híp mắt lại, tự nhủ: "Cho nên, con quái vật này gây phiền phức cho người ta, sau khi nó ô nhiễm người của đội xe xong, liến biến họ thành một bộ phận của mình, khiến một người bị thương thì tất cả mọi người đều sẽ bị thương, muốn giải quyết nó, điều trước tiên phải làm chính là tách nó ra khỏi những người khác."

"Cũng chính là, cắt đứt chuỗi logic của nó..."

"Ai yo, nếu như có mẹ ở đây thì tốt rồi, chỉ cần một cây kéo thôi là thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi..."

Rõ ràng, con quái vật nghe không hiểu "mẹ" có nghĩa là gì cho lắm, nhưng lại cảm thấy có một cảm giác sợ hãi lạ thường.

Nó run rẩy lợi hại hơn, nhưng nó lại cảm thấy hẳn là mình vẫn còn may mắn, bởi vì trước mắt, dường như quả thật người này rất để ý đến những mạng người sau lưng minh, cho nên anh không có ý định bỏ mặc những người này mà trực tiếp giết mình, đây gần như cũng là ưu thế của mình...

.. Nghĩ như vậy, nó cũng thả lỏng lực độ siết chặt anh một chút.

"Em gái có thể kéo mấy người này ra không?"

Lục Tân nghĩ một lát bèn hỏi một câu.

Em gái duỗi hai cái tay nhỏ ra, giật giật, rồi bảo: "Chắc chắn lắm, không biết là xé nó ra rồi thì có ích hay không."

Lục Tân nghiêm túc suy tư về năng lực của em gái một chút, trên mặt anh lộ ra biểu cảm chuyên nghiệp, như có điều suy nghĩ nói: "Trên lý luận thuyết mà nói, bây giờ nó đã trở thành một chỉnh thể với những người khác rồi, em mà xé xác nó ra, chẳng khác cũng xé xác những người khác..."

Con mắt của em gái phát sáng: "Có thể nối lại mà..."

Lục Tân trách cứ nhìn em gái một chút, rồi bảo: "Sẽ để lại sẹo đấy..."

Em gái chu cái miệng nhỏ, hai cánh tay nhỏ dùng sức ôm.

Lục Tân vừa nhìn về phía cái bóng, bảo: "Cha có cách nào không?"

"Ha.. a... a..."

Cái bóng âm trầm cười cười, trả lời: "Tao có sở trường để chặt được tay chúng xuống đó..."

Lục Tân thở dài, cuối cùng quay đầu nhìn về phía chó con nhỏ không có da, nó đang nghiêng đầu, tò mò nhìn Lục Tân.

Lục Tân không có hỏi mà trực tiếp thở dài: "Nếu có mẹ ở đây thì tốt rồi..."

Anh tương đối hiểu con chó nhỏ không có da này, hẳn là tên nhãi này có thể làm đảo lộn tâm trạng của người khác, chỉ có điều, bây giờ con quái vật nhỏ này lại có liên quan đến người của đội xe, nếu như dùng năng lực của chó con để khiến tâm trạng của họ bị đảo lộn, vậy tất cả mọi người trong đội xe, cũng sẽ có khả năng bị cảm xúc hỗn loạn ảnh hưởng, đến lúc đó, có khả năng sẽ xuất hiện cảm xúc nhiễu loạn cả tập thể bọn họ, thậm chí cũng sẽ rơi vào cục diện điên loạn nữa...

Cho dù em gái hay là cha, lúc này, ánh mắt họ nhìn về phía Lục Tân cũng đều có chút u ám lạnh lùng.

Chó con không có da cũng muốn trừng một cái, nhưng nghĩ tới thân phận của mình, nó vẫn quyết định vui vẻ nịnh nọt mà quẩy đuôi với Lục Tân.

"Để con khuyên nó thử..."

Lục Tân vờ như không thấy ánh mắt của họ, anh nghiêm túc nhìn về phía con quái vật mọc xúc tu kia, dường như chỉ cần nhìn lướt qua thôi liền không muốn nhìn nó lần nữa. Xúc tu mọc từ làn da của nó thay thế cho cánh tay, lỗ tai thật to, lại đến những cánh tay khoác lên trên vai nó từ đằng sau lưng, giống như nó bị dùng vô số những sợi dây nhỏ cột dính với những người phía sau, tạo thành trạng thái một chỉnh thể.

Đàm phán là chuyện rất quan trọng, cũng rất có ích, trước kia đều do mẹ phụ trách, bây giờ tự anh cũng có thể thử một chút...

"Rốt cuộc bọn mày là người hay là quái vật?"

Lục Tân bỗng nhiên nói: "Ý của tao là, rốt cuộc chúng mày vốn là người, nhưng bị người ta biến thành thế này, hay phải nói từ đầu chúng mày đã được tạo ra từ quái vật, hơn nữa còn được tạo ra cái dáng vẻ.... thật đáng yêu này ngay từ đầu?"

Quái vật nhỏ không lên tiếng, chỉ là ôm chặt mình.

"Nếu như là người, vậy bây giờ mày biến thành dáng vẻ này... Bệnh cũng không nhẹ nha!"

Lục Tân kiên nhẫn nói: "Nhưng nếu như ngay từ đầu đã bị tạo thành dáng vẻ thế này, nhưng tao lại cảm nhận được cảm xúc trên người của mày là thật, một con quái vật cũng sẽ có cảm giác bị bạn bè vứt bỏ sao?... Nói thật, tao cũng hiểu cho mày lắm đấy, tao nhớ, ban đầu ở cô nhi viện, tao cũng từng có một quãng thời gian bị cô lập, nhưng sau này, tao chơi được với kha khá người đấy..."

"... Tao đi đến đâu, bọn họ cũng sẽ chủ động trốn ở đó để chờ tao bắt được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận