Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1221: Cách duy nhất để rời đi (2)

"Thực ra thì tôi không có khả năng."

Nhị Hào thấp giọng trả lời: "Tôi chỉ cảm thấy, hiện thực ngày càng giống với cơn ác mộng của tôi, giọng nói đó đã giúp tôi vào lúc này. Người ấy nói có thể thông qua một nghi lễ sẽ giúp tôi giảm bớt cảm giác này. Tôi đã thử vài lần, đúng là có thể giảm bớt. Hơn nữa tôi có thể cảm thấy, hắn ta lấy đi một số thứ từ tôi, nhưng tôi quên mất hắn ta đã lấy những gì."

"Trao đổi và chuyển giao năng lực?"

Hạ Trùng là người đầu tiên phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng: "Chuyện này giống như một khế ước do hai bên đồng ý, tước đoạt và di chuyển lực lượng tinh thần nhất định. Nói cách khác là đang biến cậu trở thành sinh vật khế ước..."

"Hắn ta... lấy của cậu bao nhiêu sức mạnh rồi?"

Đối mặt với thắc mắc của Hạ Trùng, Nhị Hào chậm rãi lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ."

"Cậu..."

Đột nhiên Hạ Trùng không biết nói gì.

"Là hắn ta lừa cậu, dẫn rất nhiều người vào, nên giới hạn giữa ác mộng và hiện thực của cậu ngày càng trở nên mơ hồ."

Lục Tân nghe đến đó thì sắc mặt rất khó coi. Anh tức giận, không nhịn được nhìn Nhị Hào nói: "Sau đó, khi giới hạn của cậu mơ hồ đến mức thậm chí bắt đầu chán ghét thế giới thực, hắn ta lại nói có thể giúp cậu giải tỏa gánh nặng thế giới thực nhằm lấy đi năng lực của cậu. Chuyện này có khác gì với việc lừa cậu học hút thuốc, đến khi cậu thành người nghiện thuốc lá thì để cậu bỏ tiền mua?"

"Cậu không nhận ra cậu đã bị lừa sao?"

"Cái này, hình như không đúng lắm..."

Nhị Hào trầm mặc một lúc, mê mang nói: "Dù sao hắn ta cũng là người trên thế giới này, người duy nhất nói chuyện với tôi nhiều như vậy."

Lục Tân không hỏi tiếp nữa.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ của Nhị Hào, trong lòng anh bỗng nhiên có cảm giác khổ sở.

Mọi chuyện đã đến bước này thì cả anh và Hạ Trùng đều hiểu rất nhiều.

Nhị Hào trở thành một phương tiện.

Người nào đó thông qua cậu ta và hy sinh cho cơn ác mộng của Thần, sau đó lấy đi một cái gì đó.

Nhưng nếu như nói, bằng hiến tế giấc mộng của Thần bọn họ có thể mang đi thứ gì đó thì trước đây, bằng sự xâm nhập và nghe lén chuyên nghiệp, việc bọn họ chuẩn bị một trăm triệu tinh thần thể để đổi lấy cái gì từ giấc mộng của Thần?

Hoặc là, vĩnh viễn thay đổi điều gì?

"Tôi nghĩ việc điều tra địa ngục đã sắp hoàn thành, có thể nói là điều tra rất rõ ràng..."

Đến lúc này thì Hạ Trùng không nhịn được nữa mà thấp giọng nói: "Cho dù người đứng đằng sau là Hỏa Chủng, nhà thiết kế địa ngục, hay là cái gì thì cách làm của bọn họ chính là lấy đi một vài thứ từ giấc mộng của Thần thông qua hiến tế. Nếu như bọn họ có thể hoàn toàn phục chế những thứ trong ác mộng này ở trong hiện thực, thì chắc chắn sẽ gây ra hậu quả đáng sợ cỡ nào..."

Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Tân, nói: "Chúng ta phải ngăn cản nó."

"Được."

Lục Tân lập tức đồng ý, sau đó quay đầu nhìn Nhị Hào: "Như vậy đi, cậu dẫn chúng tôi ra ngoài trước?"

Nhị Hào giật mình, yên lặng ngẩng đầu nhìn Lục Tân.

Lục Tân cũng ngạc nhiên: "Làm sao vậy?"

Lúc lâu sau Nhị Hào mới áy náy nói: "Tôi không biết đi ra ngoài bằng cách nào..."

"Ngay cả tôi vô tình đi tới nơi này khi đang ngủ, chỉ đến khi tỉnh lại mới có thể trở về."

"Tôi có thể dẫn người khác vào, nhưng chưa từng dẫn người đó đi ra ngoài."

"Gì vậy chứ?"

Lục Tân lắp bắp kinh hãi: "Vậy là, không ra được?"

"Đúng vậy."

Nhị Hào thản nhiên trả lời: "Trước đây rất nhiều người cầu xin tôi đưa bọn họ ra ngoài, tôi cũng muốn giúp nhưng không làm được..."

Lục Tân cảm thấy bối rối.

Hạ Trùng cũng mơ hồ: "Bây giờ Đơn Binh mới biết không ra được khỏi giấc mộng của Thần sao?"

Rất lâu sau đó, cả ba người không nói gì. Sự việc như lâm vào bế tắc nhưng đến bây giờ họ mới nhận ra vấn đề. Nếu như chỉ có thể tiến vào giấc mộng của Thần mà không cách nào đi ra thì chẳng lẽ họ phải ở chỗ này mãi mãi sao? Bên ngoài, Hỏa Chủng đang chuẩn bị làm một số chuyện đáng sợ, nhưng bọn họ chỉ có thể ở đây giương mắt nhìn?

"Có lẽ, chỉ có một cách..."

Nhị Hào đang yên lặng bỗng nhiên nói với Lục Tân.

Lục Tân và Hạ Trùng trở nên kích động, ngẩng đầu chờ mong nhìn Nhị Hào.

"Giết tôi đi."

Nhị Hào chậm rãi nói: "Có lẽ giết tôi thì hai người có thể đi ra ngoài."

Cậu ta vừa nói xong, trong mắt thậm chí còn có chút chờ mong: "Số Chín, anh không giống người khác. Khi bị những người khác giết, tôi sẽ tới nơi này, sau đó khi tỉnh dậy thì lại xuất hiện trong thế giới thực. Chỉ có anh, lần đó, sau khi anh giết tôi, phải rất lâu tôi không xuất hiện nữa, cho đến khi được viện trưởng cứu sống. Vì vậy nên, có khả năng anh thật sự có thể giết chết tôi..."

"Anh giết tôi đi, tôi có thể thoát khỏi cơn ác mộng này."

"Giết tôi, có lẽ bọn họ cũng không cách nào hiến tế để thứ gì đó tiến vào, chuyện của hai người cũng có thể giải quyết."

"Vậy là, giải pháp tốt nhất chính là anh giết tôi, phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận