Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 497: Tôi chính là tố cáo anh (2)

"A, chuyện này..."

Lúc thấy được cảnh tượng trong phòng làm việc, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.

Chủ quản Triệu Hội trẻ tuổi nhất nổi danh là công tử bột trong công ty, lúc này đang quỳ hai gối dưới đất, ôm lấy hai chân nữ tài xế kia, mặt vùi sâu vào vị trí dưới bụng của đối phương.

Còn nữ tài xế chân dài kia, lúc này đang dùng sức đẩy, dường như đang muốn đẩy anh ta ra.

Một cảnh tượng lộn xộn đến khó coi, trong nháy mắt cũng khiến cho người ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.

"Anh xem, tôi không có gạt anh chứ?"

Lục Tân quay người, thả lỏng cánh tay kéo giám đốc ra, nghiêm túc nói.

"A, chuyện này..."

Vị giám đốc này cũng bị một màn trước mắt đây hù dọa , thốt ra: "Tiểu Triệu, cậu làm gì thế?"

Bốp!

Triệu Hội chợt đẩy Cao Đình ra, từ dưới đất bò dậy, bởi vì vừa rồi mới giật mình nên biểu cảm có hơi mơ màng, nhưng vừa nhìn thấy hai người trực tiếp xông vào phòng làm việc của mình, lại còn có nhiều người bên ngoài đang nhìn mình như vậy, chắc chắn dáng vẻ đấu vật của anh ta cũng đều bị nhìn thấy cả rồi.

Anh ta vừa thẹn vừa giận, mắng: "Họ Vương, ông muốn làm gì?"

Vị giám đốc họ Vương này là quan lớn cấp một, thậm chí là cấp hai, nhưng khi bị anh ta gọi thẳng tên thì cũng hơi căng thẳng.

Vội nói: "Chủ quản Triệu, chuyện này không thể trách tôi được đâu..."

"Là cậu ta..."

Anh ta chỉ vào Lục Tân: "Người này đã tố cáo cậu giở quy tắc ngầm, cứng rắn... Kéo tôi đến đây..."

"Hả?"

Trong nháy mắt, Triệu Hội trở mặt, anh ta nhìn chăm chú vào mặt Lục Tân, hung ác mở miệng: "Mày là ai?"

Lục Tân tiến lên một bước, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Tôi tên Lục Tân, đến từ Thanh Cảng."

"Bởi vì anh làm trái với kỷ cương pháp luật, cho nên tôi đến tố cáo anh."

"..."

"Tố cáo tao?"

Dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tân bị Triệu Hội xem thành khiêu khích.

Anh ta vô thức muốn chửi ầm lên, chợt vung tay lên muốn đánh Lục Tân.

Nhưng lúc anh ta giơ tay lên, lại phát hiện cái người trước mặt thật bình tĩnh nhìn mình.

Anh thậm chí không hề hoang mang, mà dường như khoé miệng còn nở một nụ cười thản nhiên nữa.

Thậm chí anh ta còn có thể nhìn thấy trên mặt anh một biểu cảm khuyến khích xem chuyện gì xảy ra đây nữa?

Điều này, chớp mắt khiến lòng anh ta dấy lên sự cảnh giác, một khắc cuối cùng anh ta ép mình nhịn xuống, tay đã giơ lên nhưng không hề đánh xuống, cũng ngừng cả tiếng mắng chửi lại.

Nhìn ra cửa một chút, vô số ánh mắt ở đó đều đang rơi lên người anh ta, dường như không thể nói rõ được.

Đương nhiên, anh ta cũng không cần thiết phải giải thích rõ ràng, chỉ là mọi chuyện này xảy ra liên tiếp nên có vẻ hơi kỳ quặc, anh ta không muốn tiếp tục đợi ở đây nữa, bỗng nhiên nặng nề hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua gương mặt Lục Tân, sau đó lại nhìn về xa đầu Cao Đình:

"Tôi nhớ kỹ các người rồi."

Nói rồi, anh ta sải bước đi về phía cạnh cửa, dùng hai cánh tay thô lỗ đẩy tách đám người ra, rồi lao nhanh xuống lầu.

Đương lúc Lục Tân và xa đầu Cao Đình đi xuống, sự hỗn loạn trong ký túc xá cũng đã hấp dẫn sự chú ý của đám tài xế lão làng và nhân viên bốc xếp. Lúc này, Triệu Hội đã sớm ngồi vào xe, vèo một tiếng tăng tốc độ đến mức cao nhất rồi vọt ra khỏi nhà kho.

Không ít người đều kinh ngạc nhìn phải nhìn trái: "Vậy là xảy ra chuyện gì thế?"

"Không sao."

Lục Tân cười với đám tài xế, anh nói: "Vừa rồi, chủ nhiệm kiểm chất kia muốn chiếm tiện nghi của đầu xe các người, bị mọi người trông thấy cả."

"..."

Tổng giám đốc Vương đang mê mang đi xuống lầu nhà kho giật mình một cái, lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt hung ác.

Đám tài xế lão làng trong đội xe ngày bình thường cũng sẽ mang súng, thấy kẻ điên cũng dám lao lên liền một trận, lúc này bỗng nhiên nghe nói một chuyện như thế, trong nháy mắt sự phẫn nộ đang tăng đến cực điểm, trong mắt họ đều lộ ra mấy phần âm tàng, loại khí chất của người thường xuyên chạy trên hoang dã thế này, khiến cho những công nhân bốc xếp trong kho hàng này và đám nhân viên quản lý đi vào trong ký túc xá xem náo nhiệt cũng không khỏi dựng lông tơ.

"Mẹ kiếp, cái thứ khốn nạn nhà nó, tôi giết chết nó..."

Tiểu Chu gầm lên giận dữ, chộp lấy cái móc sắt chuyển hàng ở bên cạnh chạy vọt về phía chiếc xe thể thao rời đi.

Đuổi theo thật xa, rồi lại quay về tức giận nói: "May là nó chạy nhanh đó."

xung quanh không ai để ý đến cậu, chỉ đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía đầu xe Cao Đình, lại lạnh lẽo nhìn về phía đám người trong nhà kho.

"Mọi người đừng hốt hoảng, chuyện đánh nhau ồn ào là không đúng."

Trong một sự hung ác, tĩnh mịch, Lục Tân quay đầu nói với tổng giám đốc Vương: "Sự thật đều ở đây, việc này tự các người xử lý đi nhé?"

Sự hoảng sợ và nghi ngờ trong lòng vị tổng giám đốc Vương này cũng không ít hơn chủ quản Triệu đã lái xe trốn xa là bao.

Trên thực tế, lúc đầu anh ta thấy trong sân có nhiều người như vậy, trong lòng nhiều nhất chỉ nghi ngờ một chút, chỉ có điều, còn chưa đợi anh ta kịp phản ứng đã lập tức trông thấy nhiều ánh mắt như vậy, trong đó còn có rất nhiều người vốn dĩ chính là người của công ty mình.

Anh ta giật mình, rồi gật đầu theo bản năng: "Sẽ, sẽ, nhất định sẽ xử lý..."

Lục Tân yên lòng, nở nụ cười, bảo: "Như vậy mới được chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận