Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 401: Cảm xúc dáng điệu đối nhân xử thế (1)

Chiếc xe chở riêng Lục Tân và Oa Oa đi đến phía nam thành phố, đến trước toà nhà đối diện với khách sạn Đông Hải ở phía xa xa.

Nhìn cách bố trí ở đại sảnh, nơi đây dường như là một khách sạn cao cấp, chỉ có điều dù là trước quầy lễ tân hay là xung quanh thì cũng đều trống rỗng, không hề trông thấy một bóng người nào. Bọn anh đi đến tầng hai bảy - tầng cao nhất của toà nhà, bước trên hành lang đi đến căn phòng hướng đông.

Căn phòng này vốn là một phòng xép, còn cao cấp hơn so với căn phòng mà phó tổng giám đốc Cao Đáng kia ở thành phố vệ tinh 2.

Ít nhất, diện tích phòng khách lớn hơn phòng kia.

Dường như trong phòng được trang trí tạm thời, trên tường được dán kính cường lực. Có điều, lắp đặt vô cùng cẩu thả, ngay cả chiếc ti vi được treo trên vách tường khách sạn cũng đều bị những tấm kính cường lực này chặn lại phía sau.

Rất rõ ràng, đây là một căn phòng an toàn khác được bố trí tạm thời.

Sau khi đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, Lục Tân liền hiểu vì sao họ lại đưa anh với Oa Oa đến đây.

Theo lý thuyết, phòng an toàn ở khách sạn Đông Hải đó được bố trí tạm thời cho Oa Oa để tham gia hội nghị huấn luyện nhân tài cao cấp lần này, mặc dù đã bị công tác thanh lý lúc nãy phá huỷ, nhưng hẳn là Oa Oa phải còn một căn phòng an toàn để ở vào lúc bình thường mới đúng.

Nhưng tiểu đội phục vụ lại tạm thời bố trí nơi này thành phòng an toàn mới dành cho mình và Oa Oa nghỉ ngơi, bởi vì phía đông của căn phòng này là một cái cửa sổ thuỷ tinh, và nhìn từ cửa sổ, vừa vặn có thể trông thấy hướng khách sạn Đông Hải.

Cho nên, có lẽ nguyên nhân ở đây chính là để có thể kịp thời chi viện nếu lỡ như xảy ra vấn đề gì.

"Anh đơn binh, bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, chúng tôi cũng không có cách nào chuẩn bị tốt những thứ theo sở thích thường ngày của Oa Oa, lỡ như cô bé có chút cảm xúc gì đó không ổn định, hy vọng anh có thể giúp tôi an ủi cô bé... Đúng rồi, lúc an ủi đừng nên nói quá lớn."

Trong trí nhớ của Lục Tân, dường như đây là lần đầu tiên nhân viên của tiểu đội phục vụ nói chuyện với anh.

Nghe giọng điệu, đây dường như là tiếng của một người phụ nữ trung niên, có điều, nhìn khổ người này của bà còn cường tráng hơn so với mình nữa.

"Được, tôi hiểu rồi, các người đi làm việc đi."

Lục Tân cảm thấy các bà ấy cũng vất vả, nên cười khách sáo.

Nhân viên phục vụ kia ngơ ngác một chút, nói: "Bây giờ chúng tôi đang bận đây."

Lục Tân lập tức không nói được gì nữa: "... Được thôi!"

"Đúng rồi, đây là những thứ chúng tôi vừa chạy đi mấy nơi mới tìm được cho Oa Oa này..."

Một nhân viên phục vụ khác đi đến, ôm trong ngực mấy hộp lớn xanh xanh đỏ đỏ.

Lục Tân nhìn sang thì trợn cả mắt.

Đó rõ ràng đều là đồ chơi mà Oa Oa chơi rất vui lúc trước, mỗi một hộp đều vô cùng lớn, cũng không biết sao bọn họ có thể tìm được giữa trạng thái thành phố đã loạn thế này, hơn nữa chỉ một thời gian ngắn mà đã tìm được nhiều như vậy..."

"Vất vả rồi."

Lục Tân nhận lấy một chồng hộp nặng trĩu kia, trịnh trọng nói cảm ơn với bọn họ.

"Không có gì, không có gì. Đây chính là công việc của chúng tôi mà..."

Mấy nhân viên phục vụ kia đều vội nói, lại quan trọng hỏi: "Có đói bụng không? Có khát không? Cần chuẩn bị đồ ăn khuya không?"

Lục Tân cảm kích nói: "Muốn."

....

Sau khi mấy nhân viên của tiểu đội phục vụ kia rời khỏi phòng, Lục Tân mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.

Oa Oa vừa mới đến môi trường mới, lại không có bố trí và sắc thái quen thuộc, trông dường như có vẻ hơi bất an.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tân ở ngay bên cạnh, bỗng nhiên lại có vẻ vô cùng an tâm, cô bé cởi bỏ váy công chúa nặng nề trên người, đổi thành quần áo mùa thu, ngồi trên tấm thảm dày cộm dưới mặt đất, hai cánh tay cầm lấy một cái hộp chứa món đồ chơi lego.

Sau khi dò xét thì trực tiếp cắn lấy.

"Ai dô..."

Lục Tân nhìn dáng vẻ cô bé dùng hàm răng đều đặn trắng nõn cắn cái hộp đóng gói, vội vàng cầm lấy giúp cô bé mở ra.

Một đống khối vuông nhựa plastic nhỏ màu sắc khác nhau rơi xuống trên người cô bé, xếp chồng lên như một toà núi nhỏ, cô bé lập tức vô cùng vui vẻ.

Thành thật ngồi xổm xuống, bắt đầu hí hoáy không sợ người khác làm phiền.

"Phục vụ thật tốt."

Lục Tân nhìn Oa Oa một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ cần cô bé chơi đùa đàng hoàng, còn mình thì chấp hành thêm một nhiệm vụ khác, vậy coi như là tiến hành ổn định rồi.

Đã chắc chắn điều này anh mới yên tĩnh ngồi lên ghế sofa, suy nghĩ về chuyện của mình.

Trong quá trình đối phó với "người năng lực" cấp S của Hải Thượng Quốc kia, thật sự từ đầu đến cuối anh đã trải qua rất nhiều chuyện, trên cảm xúc cũng xuất hiện chấn động cực lớn. Chỉ có điều, bởi vì mình vừa mới có được vật phẩm mấu chốt giai đoạn thứ hai, vì vậy mới duy trì được cảm xúc bình tĩnh.

Điều này cũng có một lợi ích, mình sẽ chịu ảnh hưởng cảm xúc quá lớn, cũng sẽ không có các loại trạng thái bối rối và sốt ruột.

Anh suy tính một hồi mới từ từ tháo kính mắt xuống.

Cúi đầu nhìn xuống vật tựa như kết hợp giữa vật phẩm hoạt tính đặc biệt và công nghệ cao, anh rất hài lòng.

Xác thực có thể cảm nhận được sức mạnh đặc biệt ở bên trong.

"Lần này mày biểu hiện không tệ, rất cố gắng, cho nên tao cũng bằng lòng coi mày là bạn đấy nhé..."

Lục Tân nhìn cặp mắt kính này, một lát sau mới nhẹ nhàng mở miệng.

Kính mắt im ắng, dường như nó chỉ là một cặp kính mắt, không biết trả lời người khác.

"Đặc tính của mày đối với tao mà nói rất có lợi, vừa rồi cũng có giúp đỡ tao".

Bất kể nó có đáp lại hay không, Lục Tân vẫn nói tiếp: "Nhưng thật sự tao cũng cảm nhận được mày cũng không trung thực, mày có một loại dã tâm mà một loại mắt kính không nên có, thậm chí lúc chấp hành nhiệm vụ lúc nãy, còn muốn chủ trì gì đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận