Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 68: Đây được gọi là chuyên nghiệp

"Hả đây..."

Bất chợt, Lục Tân còn tưởng rằng Bích Hổ đang tự tử.

Nhô đầu nhìn xuống mới phát hiện lúc thân người Bích Hổ sắp rơi xuống đất, gã đã nhanh chóng đưa tay nắm lấy một chỗ nhô ra trên tháp nước với độ chính xác phi thường, sau đó thân thể lộn một vòng trong không trung vô cùng kỳ dị, tiếp đó hai chân giẫm lên tháp nước giống như tư thế rơi xuống dưới để đổi phương hướng, sau cùng cả người nhẹ nhàng vọt ra ngoài.

Dưới ánh trăng đỏ, gã giống như một loài bò sát kỳ lạ, bò về phía nhà máy một cách nhanh chóng và quái lạ.

"Chúng ta cũng..."

Lục Tân vừa mới quay đầu lại liếc nhìn em gái, thì thấy cô nhìn chằm chằm về hướng Bích Hổ rời đi và có vẻ hơi tức giận.

Cô bất ngờ đưa tay túm lấy Lục Tân, hai anh em cùng nhảy lên cao nhưng khi rơi xuống thì vừa lúc rơi vào một sợi dây điện nằm ngang bên cạnh tháp nước, sau đó dùng cả tay chân trượt theo dây điện như một bóng ma, và cũng nhanh chóng lao đến nhà máy.

Trước sau, Lục Tân vào nhà máy chỉ chậm hơn Bích Hổ một bước.

Vào lúc này, chỉ thấy Trịnh Nguyên Hùng hôn mê, có một bầu không khí kỳ lạ trong toàn bộ nhà máy.

Mặc dù Trịnh Nguyên Hùng đã hôn mê, nhưng tất cả công nhân vẫn ngây ngốc, cứng nhắc xử lý công việc trước mặt mình. Toàn bộ nhà máy tràn ngập mùi cay nồng, ở giữa còn nồng nặc mùi máu tanh lẫn lộn, thậm chí có cả mùi nước tiểu.

Đó là vì họ bận đến không có thời gian để đi vệ sinh, và các vấn đề sinh lý đều được giải quyết ngay tại chỗ.

Đối với việc Bích Hổ và Lục Tân tiến vào nhà máy, họ thậm chí cũng không dời khóe mắt.

"Dùng súng gây mê đánh ngất Trịnh Nguyên Hùng chỉ là bước đầu tiên!"

Trong băng tần truyền đến giọng nói của Thiết Thúy: “Bởi vì Trịnh Nguyên Hùng đã sinh ra những biến đổi rõ rệt về tinh thần, mà còn rất gần với mất kiểm soát, cho nên loại thuốc mê có thể khiến voi ngủ mê man trong ba ngày, tác dụng đối với anh ta là không hề chắc chắn, và anh ta có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Để đề phòng điều bất trắc, cần phải đeo lên cho anh ta một loại thiết bị phong tỏa đặc biệt để tránh ảnh hưởng đến người khác lần nữa... "

"Và những gì anh phải làm chính là ..."

Trong khi lắng nghe những lời của Linda, Lục Tân đã theo sát Bích Hổ và đến bên cạnh Trịnh Nguyên Hùng.

Khi Linda nói đến "canh chừng cho anh ta", Lục Tân đã đứng bên cạnh Bích Hổ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Tay chân Bích Hổ rất nhanh, cũng rất bén nhạy, gã đi đến chỗ Trịnh Nguyên Hùng đang hôn mê, lập tức dùng tay luồng qua sau ót Trịnh Nguyên Hùng và nhấc đầu anh ta lên, sau đó đội mũ sắt lên đầu anh ta, vẫn chưa hết, hai tay gã quơ ra sau lưng bên dưới lớp áo khoác da lấy ra hai cặp còng tay và một cặp cùm chân, và đeo chúng lên người Trịnh Nguyên Hùng.

Nhìn bộ dạng Trịnh Nguyên Hùng bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng, Lục Tân quả quyết rằng cho dù anh ta có tỉnh lại cũng sẽ không có vấn đề lớn.

"Ha ha, đã xong..."

Và khi Bích Hổ làm xong những việc này, gã hơi đắc ý ngồi xuống đất và ngửa đầu ra sau hả dạ.

"Người anh em, tôi giỏi không?"

Dáng vẻ gã bây giờ thực sự trông có chút ngông cuồng.

Nhưng mà Lục Tân lại cảm thấy Bích Hổ lúc này có tư cách để ngông cuồng một lúc, dù sao khi nãy bản thân anh đã chính mắt trông thấy gã xử lý sự việc lây nhiễm lần này, mặc dù miệng gã luôn không ngừng lảm nhảm, nhưng thật sự không để phí giây phút nào, cũng không mảy may thất thế.

"Đây gọi là chuyên nghiệp..."

Lục Tân ngẫm nghĩ, cũng thầm mong chờ mình cũng có dáng vẻ chuyên nghiệp như vậy.

"Làm tốt lắm!"

Trong băng tần, Linda khen ngợi không một chút cảm xúc, sau đó nói: "Lập tức cho tổ hỗ trợ vào hiện trường!"

"Tổ hỗ trợ có nhiều công dụng à..."

Bích Hổ cười nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tân nói: "Người anh em, lát nữa tìm một chỗ uống chút rượu?"

Lục Tân vừa định đáp lời, cô em gái đột nhiên khẽ kéo anh.

Anh quay lại nhìn, sau đó hơi ngẩn ra khi nhìn chiếc bàn bên cạnh.

Dưới chiếc bàn chất đầy các loại tài liệu và hóa đơn hỗn tạp có một cô bé mặc đồ đỏ đang co rúc người.

Trông cô bé chỉ mới bảy tám tuổi; trên tay đang ôm một con Oa Oa bằng bông, thân dệt bằng sợi bông dày, mắt được khâu bằng hai cúc áo; trên người mặc một chiếc váy màu đỏ, trông rất sạch sẽ, hai mắt đen láy đang rụt rè nhìn chằm chằm về hướng Lục Tân và Bích Hổ, như có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút ngờ vực, nói nhỏ: "Anh trai, sao hai anh không đi làm việc?"

"Cô bé ấy là ai?"

Trong lòng Lục Tân lập tức nổi lên vẻ cựa kỳ kinh ngạc, hơi cảnh giác.

Hiện giờ, trong toàn bộ nhà máy, ngoại trừ Trịnh Nguyên Hùng, tất cả mọi người đều đang làm việc điên cuồng không kiểm soát, cho dù Trịnh Nguyên Hùng đã ngất đi, họ vẫn đang lặp lại những chỉ thị trước đó. Nhưng... tại sao vẫn còn có một cô bé?

"Ở đây vẫn còn có một cô bé..."

Cũng chính lúc này, Bích Hổ cũng đã phát hiện ra cô bé, vẻ mặt lấy làm lạ, gã nói khẽ vào băng tần.

"Cô bé nào?"

Giọng Linda trong băng tần hơi trầm xuống.

"Trông bảy tám tuổi, mặc một chiếc váy đỏ, thắt hai bím, giữa hai hàng lông mày... có một nốt ruồi..."

Bích Hổ mô tả một cách nhanh chóng và khẽ khàng, đồng thời hơi giơ tay lên, muốn chụp hình dáng cô bé.

Nhưng cô bé dưới gầm bàn lúc này cũng đã từ từ bò ra, cô bé cứ im lặng nhìn Lục Tân và Bích Hổ trước mặt như vậy, khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Anh trai, những người khác đều đang làm việc, tại sao hai anh… không làm việc chứ?"

Khi giọng nói của cô bé vang lên, toàn bộ nhà máy đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Chỉ có tiếng máy quay vẫn tiếp tục.

Giờ phút này, tất cả công nhân đang bận rộn làm việc đều dừng tay lại, sau đó ngây ngốc, đồng loạt quay đầu lại nhìn Lục Tân và Bích Hổ, dường như mãi đến lúc này họ mới phát hiện ra hai người này, hay nói đúng hơn là hai người đang không làm việc.

Sau đó, biểu hiện của một số người dần trở nên méo mó, cũng có một số người trở nên tức giận, và ánh mắt căm thù và u ám của họ hiện ra...

Sự thay đổi kỳ lạ này khiến bàn tay đang giơ lên của Bích Hổ hơi cứng lại, không tiếp tục thực hiện những động tác quá lộ liễu.

"Cô bé có nốt ruồi giữa hai hàng lông mày?"

Trong băng tần, giọng nói của Linda vang lên: "Dữ liệu cho thấy Trịnh Nguyên Hùng có một cô con gái tám tuổi."

Giọng cô ta hơi ngừng lại và có vẻ run rẩy: "Nhưng, cô bé ấy đã chết cách đây một năm trước..."

"Nguyên nhân cái chết là... do Trịnh Nguyên Hùng bận làm việc không để mắt tới, cho nên khi cô bé đi nhặt đồ chơi bằng len bị máy cuốn vào!"

Ánh đèn chói lọi, tiếng máy quay trống rỗng và buồn tẻ, ánh mắt căm thù và giận dữ của những người công nhân xung quanh.

Cô bé trước mặt có vẻ mặt chất vấn lạ lùng.

Tất cả điều này tạo thành một bố cục mạnh mẽ và phi lý về mặt thị giác.

Yết hầu của Bích Hổ khẽ chuyển động, giọng nói như sợ kinh động đến điều gì, thấp giọng nói: "Nguồn lây nhiễm thứ cấp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận