Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1422: Không gian riêng tư của Lục Tân và Oa Oa (1)

Ông bảo vệ chìm trong hồi ức, trên mặt cuối cùng cũng không có loại sợ hãi sâu đậm đó.

Nếu như lúc này không phải đang nhớ lại, sợ là ông ta sẽ giống như trong hồi ức, vì những thay đổi của Lục Tân mà bắt đầu vui vẻ yên tâm.

Giống như nghe hiểu được những lời Lục Tân nói, ông ta gật đầu một cái, không có nói những chi tiết sau khi gặp lại nữa, mà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, tổng kết lại: “Tóm lại, ban đầu tôi vẫn có chút sợ anh, chỉ là không dám đuổi anh đi. Nhưng tôi vẫn luôn quan sát, lại phát hiện hình như anh thật sự thay đổi, trở nên bình thường một cách đặc biệt, đặc biệt bình thường, giống hệt như một người hiền lành.”

“Nếu bắt buộc phải miêu tả cảm giác của tôi đối với anh…”

Ông bảo vệ im lặng một lúc, mới nói tiếp: “Tôi thấy anh ở ba trạng thái khác nhau…”

“Người có năng lực khác thường, thường xuyên sẽ xuất hiện do ổn định, hoặc là trạng thái mất khống chế…”

“Mà anh quả thực đã ở trong trạng thái này, từ mất khống chế cực hạn, sau đó dần trở nên bình thường…”

Sau khi ông bảo vệ nói xong những chuyện ông ta muốn nói, bầu không khí trong quán cơm lại một lần nữa chìm vào yên lặng.

Ông chủ nhiệt tình hiếu khách của quán cơm nhỏ đang ngáp dài, đợi bọn họ ăn xong. Thỉnh thoảng còn quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ đã không còn không khí dương kiếm kéo cung, hài lòng gật đầu một cái, cũng bày tỏ tán thưởng đối với hành động của ba người bọn họ.

“Vậy là sao, ba vị khách quý, có lời gì mau nói đi chứ?”

Lục Tân im lặng rất lâu, chỉ là đang suy nghĩ những lời ông bảo vệ nói.

Nghiên cứu viên đời thứ nhất, từ khi bọn họ đưa anh về, đi đến khi anh gặp lại cô Tiểu Lộc, tổng cộng là ba năm…

Nói chính xác là không đến ba năm.

Mà trước khi anh gặp lại cô Tiểu Lộc, mặc dù trí nhớ của anh vẫn còn hơi hỗn loạn, nhưng trên thực tế, anh vẫn có một chút trí nhớ nhớ là: Hồi cấp ba mình có đi học, mình có vào một công ty, mình đã từng sinh sống rất nhiều năm…

Trí nhớ của anh từ con số không trống rỗng, đến khi gặp lại cô Tiểu Lộc, lại hoàn toàn trở nên rõ ràng, đây là cả một quá trình thay đổi.

Mà phân tích theo góc độ này, thời gian anh thật sự trống rỗng, nhiều hơn một năm.

Như vậy, một năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc ban đầu anh đi đến viện nghiên cứu, quả thực đã từng nghe Tiến sĩ An nhắc tới, những người nghiên cứu chủ đạo trong viện nghiên cứu hôm nay, nghiêm chỉnh mà nói, thì đều là đời thứ hai. Những nghiên cứu viên của đời thứ nhất cũng đều là người thuộc về trong sự kiện phát sinh vầng trăng máu lúc đó, cũng có thể cho là bọn họ chính là những người đầu tiên thành lập viện nghiên cứu Trăng Máu, đi trước văn minh thời đại.

Nhưng mà những gì liên quan đến bọn họ, Tiến sĩ An cũng không biết.

Hoặc là nói, lúc đó bà đang lừa anh.

Những nghiên cứu viên đời thứ nhất, lúc ấy lại đưa anh đi là vì cái gì?

Ông bảo vệ nói anh biết bọn họ, sao anh có thể biết được bọn họ?

Ngục giam…

Là khái niệm gì?

Trong đầu bị những vấn đề khác nhau này chiếm giữ, Lục Tân cũng im lặng một thời gian rất lâu.

Ông bảo vệ và số tám ở bên cạnh cũng đang im lặng.

Giống như bọn họ đã hoàn toàn mất đi phương hướng, hoặc là đã chuẩn bị tư thái nhận trừng phạt ở nơi đó.

Chờ đợi kết quả dành cho bọn họ.

Nhưng mà lúc này Lục Tân lại không có tâm trạng để xử lý những chuyện này.

Vì vậy, xong một thời gian im lặng rất lâu, anh mới thở dài nói: “Những chuyện này quay về nói sau đi.”

“Hôm nay không còn sớm nữa, tôi cũng hơi mệt rồi.”

Số tám và ông bảo vệ đều kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trên mặt số tám giống như không thể tin tưởng nổi, muốn nói gì đó lại cố gắng kìm nén.

Mà ông bảo vệ thì cực kỳ bất ngờ.

“Chuyện đời người, quả thực quá phức tạp.”

Lục Tân từ từ đứng dậy, khẽ cười khổ nói: “Nhưng không phải tôi luôn cố gắng tiến hành sao?”

“Cho nên, mỗi người chúng ta xử lý sau những chuyện riêng của mình đi.”

Vừa nói anh vừa nghiêng đầu nói với ông chủ ở quán cơm: “Tính tiền.”

Dừng một chút lại nói tiếp: “Những gì chưa ăn hết gói vào túi cho tôi.”

Sau khi bỏ lại ông bảo vệ và số tám ở trong quán cơm, Lục Tân một mình xách túi thức ăn đi ra ngoài.

Lúc này trên đường phố đã đã chìm vào yên tĩnh vốn có.

Người định tối hôm nay quay về đã trở về đến nhà, người không định quay về cũng đã tiến vào trong giấc ngủ ở dưới hầm trú ẩn. Trên đường phố hẹp dài, thậm chí ngay cả một chiếc xe mở đèn cũng không nhìn thấy, chỉ có ánh đèn đường sáng hiu hắt.

Lục Tân từ từ đi trên đường phố, cũng không gọi bộ phận thông qua đặc biệt của Thanh Cảng phái cho mình một chiếc xe tới.

Thật ra thì mới vừa rồi, đối mặt với số tám và ông bảo vệ, có rất nhiều lời anh cũng chưa nói, chỉ có thể đè nén ở trong lòng.

Trao đổi với số tám và ông bảo vệ cũng được tính là thành công.

Thẳng thắn với số tám, mà ông bảo vệ cũng không giấu giếm, hoàn toàn kể hết những chuyện lúc trước.

Đây là một cuộc trao đổi thành công, Lục Tân chỉ có thể im lặng khen ngợi. Nhưng không thể không nói, thấy được những đau khổ mà bọn họ đã từng trải qua với anh, dáng vẻ sợ hãi, trong lòng anh vẫn khó tránh khỏi sẽ có một chút cảm giác mất mát, chẳng lẽ anh thật sự đáng sợ như vậy sao?

Cho dù là số tám hay là ông bảo vệ, trên bản chất bọn họ đều là những người hiền lành.

Chẳng qua là khi đó anh chỉ biết phá hủy, biết giết hại, khiến cho người khác những cảm giác đau khổ và sợ hãi đến vô tận.

Như vậy, làm sao có thể trách được bọn họ sợ anh chứ?

Anh nóng lòng rời đi, không muốn phát biểu nhiều ý kiến, cũng là bởi vì anh cảm giác bản thân mình thật sự không có tư cách chỉ trích điều gì.

Có lẽ sau này càng phải cố gắng thêm mới, có thể tiêu trừ những ấn tượng này của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận