Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 246: Nhiệm vụ bắt quỷ (2)

Giáo sư Bạch cười nói: “Giao lại cho đồng chí Lục là được. Chẳng phải bây giờ anh ta đang muốn kiếm nhiều điểm cống hiến hơn à?”

“Anh ta?”

Biểu cảm của Trần Tinh hơi lộ ra vẻ bất ngờ: “Có phải anh ta không phù hợp với nhiệm vụ lần này?”

“Phải thử một chút mới biết được.”

Giáo sư Bạch nói: “Ngược lại, trước khi có kết quả kiểm tra bức tranh này thì điểm cống hiến cũng không được phát cho anh ta. Cho nên nếu anh ta muốn gấp gáp đề nghị xin giai đoạn thứ hai thì bây giờ đi làm những việc khác để kiếm thêm điểm cống hiến cũng là hợp lý…”

“Đây là. . .”

Trần Tinh nghe những lời này, hơi ngạc nhiên nhìn Giáo sư Bạch.

Chú ý đến sự thắc mắc của Trần Tinh, giáo sư Bạch cười cười, nói thẳng: “Nếu mức độ hoàn thành khi anh ta xử lý những việc này bằng một nửa so với cô thì tôi chắc chắn sẽ có niềm tin để thuyết phục Lão Trầm, để ông ta thực sự tiếp cận sâu hơn với giai đoạn thứ hai!”

“Được.”

Trần Tinh đối mặt với những vấn đề làm người ta lưỡng lự thì chỉ dùng một giây đồng hồ để quyết định. Đồng thời cô lập tức cầm điện thoại lên.

“Hàn Băng đúng là người tốt mà. . .”

Sau khi ăn cơm đùi gà ở Sở Cảnh vệ, Lục Tân nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Anh vốn cho rằng mình thật sự chỉ có thể tích lũy một hai điểm chứ. Lại không ngờ rằng, Hàn Băng cho mình một bất ngờ lớn. Trước khi mình đưa ra quyết định cuối cùng đã lập tức tìm ra một nhiệm vụ duy nhất có thẻ giúp anh có thể kiếm được mười điểm cống hiến một lần.

Mặc dù mình không có kinh nghiệm gì về hình thức của nhiệm vụ nhưng rất đáng để thử một lần.

Sau khi thay một bộ đồ vũ trang màu đen, mặc thêm một chiếc áo khoác bình thường bên ngoài, tai trái cũng đeo một cái tai nghe bí ẩn.

Lục Tân đi xuống bậc cầu thang thì thấy trước phòng cảnh vệ có vài vị cảnh sát đang vây xem xung quanh một chiếc xe gắn máy.

“Đây là phương tiện giao thông mà cô giúp tôi xin sao?”

Lục Tân ngạc nhiên hỏi.

Lúc trước anh đã nhắc Hàn Băng để cô xin để lại cho mình một trong số năm chiếc mô tô mà anh đã tịch thu được để giúp mình đỡ phải đi bộ. Chỉ là không ngờ, chiếc xe máy này hình như không giống với dự đoán trước đó của mình. Thân xe thấp bé được sơn thành màu bạc, lốp xe dày nặng, bền chắc và hơi dữ tợn, động cơ lộ ra ngoài giống như xương của quái thú…”

Đây là chính mình một trong những chiếc xe mà mình mang về sao?

“Đúng vậy, chiếc xe mô tô này đã được đưa đến Sở nghiên cứu để tiến hành một số điểm cải tiến, gia cố thân xe, đề cao khả năng linh hoạt, phía trước có trang bị động cơ dây cáp thủ công. Bên trong thùng kim loại ở đuôi xe phía bên phải còn trang bị một con chó có trí tuệ cao điều khiển bằng giọng nói, có thể giúp đỡ anh rất nhiều trong nhiệm vụ.”

“Đây là một loại phương tiện giao thông chuyên môn chế tạo cho người có năng lực hệ người nhện. Bích Hổ tiên sinh vẫn luôn muốn xin. . .”

Nghe Hàn Băng nói, trong lòng Lục Tân cũng mừng rỡ, vô ý thức nói: “Vậy tại sao không có cho anh ta?”

“Bởi vì anh ta từng đắc tội với bạn gái của chủ quản bộ môn nghiên cứu vũ khí kiểu mới…”

Hàn Băng trả lời cũng có chút xấu hổ: “Đồng chí Lục tiên sinh cứ lái thử trước đi. Nếu không được có thể đưa về điều chỉnh lại.”

“Được.”

Lục Tân hít sâu một hơi rồi ngồi lên xe trong ánh mắt kính sợ nhưng lại không nỡ rời đi của vài viên cảnh sát ở bên cạnh. Thân xe hơi hạ xuống một cái, có một loại cảm giác rất bền chắc. Dưới sự hướng dẫn của Hàn Băng, anh khởi động xe thông qua hình thức quét vân tay. Sau đó lập tức nghe thấy tiếng động cơ đang nổ giống như tiếng dã thú đang gào thét vang rền, thân xa rung rung rất thoải mái.

“Rất tốt, chỉ là. . . hơi khác với tưởng tượng của tôi. . .”

Trên mặt của Lục Tân hiện lên sự vui mừng không hề che giấu, thì thào nói ra.

Hàn Băng tò mò: “Đồng chí muốn như thế nào?”

“Chính là loại. . .”

Lục Tân thật thà trả lời: “Ấn vào một cái nút là có thể mở ra, hai bên có bàn đạp, ở giữa có bình điện. . .”

Hàn Băng im lặng một lúc, có ý tốt nhắc nhở: “Đồng chí Lục tiên sinh, anh đang nói đến xe máy điện…”

“… Được rồi.”

Lục Tân chọn không tranh luận với Hàn Băng. Mặc dù chiếc xe này hơi khác so với tưởng tượng của mình, nhưng dù sao cũng có thể lái được là được…

“Tôi xuất phát đây. . .”

Lục Tân hạ giọng nói một câu, sau đó. . . dùng một loại tốc độ như rùa bò bắt đầu đi về phía trước.

Nhất định không phải lo lắng không có sự giúp đỡ của em gái, mình lái chiếc xe mới tinh này sẽ bị va chạm, trầy xước, lưu lại vết gì đó.

Anh chỉ đang nghĩ đến nhiệm vụ mà bây giờ mình phải xử lý.

“. . . Bắt quỷ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận