Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1696: Chung cực có nguồn gốc từ đâu? (1)

“Phá vỡ luân hồi?”

Lục Tân chậm rãi đánh giá bốn chữ nà, cảm thấy chỉ là bốn chữ này thôi cũng có một loại ma lực thần bí.

Đây chính là mục đích của mẹ sao?

“Đúng vậy.”

Hắc hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên ngẩn người, nói: “Chị kiêu ngạo như thế, lại là kiểu người phụ nữ thông minh, dĩ nhiên không mơ mộng đến những việc như hiện thực hóa thứ gọi là “Thần”, hay là muốn bước lên ngai vàng, đó đều là những mong muốn hết sức tầm thường đối với chị ấy.”

“Thật ra thì mong muốn của chị, vẫn luôn là phá vỡ luân hồi, phá vỡ thứ cuối cùng trói buộc chúng ta này mà thôi.”

Lúc nói ra những lời này, biểu cảm của bà ta dường như cũng trở nên có chút than ôi.

Không còn những ưu tư bình thường ngoài kia nữa, thanh âm bà ta như thả lỏng ra một chút:

“Ban đầu lúc bọn ta tỉnh lại từ trong vực sâu, sau đó cùng đi tới hiện thực, thật ra ta may mắn hơi chị nhiều.”

“Chị ngay từ đầu đã bị bắt được, thậm chí còn bị lợi dụng.”

“Mà ta thì có được tự do, trở thành một trong những chung cực hạ xuống hiện thực đầu tiên mà còn giữ được tự do…”

“Chỉ tiếc…”

Giọng nói của bà ta khẽ run rẩy, một hồi lâu sau mới tiếp tục nói: “Cuối cùng bọn ta lại không hề giống nhau.”

“Ta từ thân phận tự do, bởi vì ngu xuẩn, từng chút từng chút rơi vào trong tay của phòng thí nghiệm Cao Sơn, trở thành…”

“Tay sai!”

Thời điểm nói ra hai chữ này, trong giọng nói có thể nghe ra sự căm hận của bà ta.

Bà ta giống như đang trù yểm, giễu cợt những kẻ đang giễu cợt mình.

Mắng xong, thậm chí bà ta còn dừng lại một chút, dường như muốn để cho bản thân cảm nhận được thật rõ sự nhục nhã mà bọn chúng mang đến cho mình, sau đó mới nhìn về phía Lục Tân, nói: “Mà chị, từ số phận bị trói buộc, từng chút từng chút đi đến sự tự do ngày hôm nay…”

Lục Tân nghe thấy thế, không nhịn được mà gật gật đầu.

Đúng vậy, mẹ làm sao mà bị đám nghiên cứu viên Nhất đại kia khống chế, bản thân anh cũng không biết.

Thế nhưng bà ấy dường như từ rất lâu trước kia đã mất đi tự do, bị giam giữ ở bên cạnh anh.

Đồng thời, còn có người cha bị mất đi quyền năng nữa.

Cùng nhau bị nhốt, ở trong một căn nhà cũ nát, sinh sống rất nhiều năm.

Anh thậm chí còn không nhịn được mà suy nghĩ, vào những năm anh bị ánh mắt của ban đầu bao phủ, bất cứ lúc nào cũng chập chững trong ranh giới của sự tan vỡ, bất cứ lúc nào sự tức giận cũng có thể tràn ra từ trong thân thể anh, giết chết tất cả mọi người. Mẹ thân là một người có thể nắm được số mệnh, lại bị người khác khống chế trong tay. Mỗi ngày ngồi ở trong phòng của mình, đối mặt với đèn đuốc bên ngoài cửa sổ, trong lòng bà rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì cơ chứ?

Có lẽ chính là sự không cam lòng cùng với phẫn oán nhỉ, nhưng bản thân anh nhớ lại, dường như bà vẫn luôn tươi cười.

Những khi xuất hiện trước mặt anh, trên khuôn mặt bà sẽ xuất hiện nụ cười dịu dàng mà tràn đầy tự tin…

Trong lòng Lục Tân bỗng nhiên hơi run rẩy một chút, anh nghĩ tới một chuyện.

Nếu như ban đầu trong quá trình trưởng thành của mình, không có nụ cười dịu dàng của mẹ, chỉ có cái bóng kiềm chế và sợ sệt của cha thôi…

…Liệu rằng bản thân anh có thể lớn lên thành dáng vẻ như hiện tại hay không?

“Luân hồi…”

Anh không nhịn được thả chậm giọng nói của mình, từ từ tự nói với bản thân: “Luân hồi là thứ gì cơ chứ?”

“Luân hồi chính là quy luật…”

Hắc hoàng hậu khẽ gật đầu, trả lời những nghi vấn này của anh: “Là thủy triều lên xuống bao trùm lên hết thảy thực tại này.”

“Cũng chính là số mệnh định sẵn của từng cuộc đời.”

Lúc bà ta nói đến chỗ này, hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Lục Tân, nói: “Cậu đã giải trừ Ban đầu rồi sao?”

“Chuyện này…”

Lục Tân chợt phát hiện bản thân mình rất khó để có thể trả lời câu hỏi này.

Anh đã từng nhìn thấy ở chỗ sâu thẳm nhất dưới vực sâu, người đó đã chết đi, nhưng lại không chịu chết hẳn thi thể của Thần.

Bản thân anh thậm chí đã bắt đầu mượn sức mạnh của Ban đầu, để tiêu hóa ý thức duy nhất.

Thế nhưng, rốt cuộc thì Ban đầu là thứ gì đây?

“A, cậu ngay cả Ban đầu là thứ gì cũng không biết mà đã bắt đầu cùng người ta lên đường đi cứu thế giới rồi…”

Hắc hoàng hậu nhìn thấy dáng vẻ của Lục Tân, trong nụ cười của bà ta nhiều thêm vài phần chế nhạo.

Lục Tân khẽ cau mày, nhìn bà ta một cái, sau đó bàn tay nhẹ nhàng chuyển động.

Một mảnh sức mạnh tinh thần vô hình được mở ra, nặng nề áp xuống sàn nhà ở bên cạnh Lục Tân, đứa trẻ màu đen vốn tưởng rằng đang hôn mê lại lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy từ từ nối liền lại, bao bọc lấy toàn bộ thân thể của gã.

Những sức mạnh kia không chỉ xé thân thể của gã ta ra, mà còn nhấc lên trên không, sau đó nặng nề ném lên trên mặt đất.

Đứa trẻ màu đen trong lúc nhất thời phát ra tiếng rên rỉ thê lương.

Sắc mặt của Hắc hoàng hậu cũng hơi thay đổi một chút, sâu kín liếc mắt nhìn Lục Tân một cái.

Vẻ mặt của Lục Tân dịu dàng, lễ phép gật đầu với bà ta một cái.

Có lẽ là cảm nhận được sự lịch sự của Lục Tân, hắc hoàng hậu cũng lập tức trở nên lịch sự hơn một chút.

Thậm chí thân thể của bà ta cũng hơi thẳng lên một chút, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

“Ban đầu, chính là Thần.”

“Cậu cũng có thể hiểu là, đó chính là nơi hết thảy những sinh mạng ra đời và sinh trưởng, đó cũng là nơi quy tụ ý nghĩa cuối cùng.

“Cậu thực sự cho rằng, Ban đầu hạ thế, là chuyện tình cờ sao?”

“Đó là lẽ tất nhiên, cũng là số mệnh!”

“Thật ra thì, Ban đầu vẫn luôn ở đó.”

“Từ ngày sinh mệnh bắt đầu, cũng từ khi sinh mạng bắt đầu có năng lực tưởng tượng, Ban đầu đã ra đời.”

“Bà ta là hình ảnh phản chiếu thế giới tinh thần của loài người, cũng chính là hóa thân đại dương tiềm thức của nhân loại, cậu có thể xem bà ta là cộng hòa của tất cả những sinh mệnh từng xuất hiện trên cõi đời này, cũng có thể coi bà ta là nấm mồ cuối cùng của tất cả những sinh mạng, những nền văn minh…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận